Cửa xe bị Dạ Mạc Thâm khóa chặt, Hàn Mộc Tử không có cách nào chạy thoát.
Có lẽ bởi vì anh đang vô cùng tức giận nên ánh mắt Dạ Mạc Thâm tràn ngập sự giận dữ, gần như muốn thiêu đốt ánh mắt Hàn Mộc Tử.
Mỗi cô mấp máy, không nói được câu nào.
Đây là lần đầu tiên Hàn Mộc Tử thấy Dạ Mạc Thâm như vậy.
Từ lần đầu gặp mặt đến nay, anh vẫn luôn là một tên lưu manh, sống chết quấn lấy cô. Mặc dù không biết năm năm qua đã xảy ra chuyện gì thế nhưng lại đột nhiên trở nên không thể sống thiếu cô được.
Thế nhưng, dáng vẻ bây giờ của anh, e là đã trở lại dáng vẻ lúc ban đầu. “Vốn dĩ anh muốn cho em thời gian." Dạ Mạc Thâm nheo mắt nhìn cô chăm chăm, trông anh vô cùng nguy hiểm: “Chỉ cần chúng ta không ly hôn, em còn có cơ hội quay về bên anh, nhưng hiện tại xem ra... Em, cái người phụ nữ này, thật sự không nghe lời."
Nghe những lời này, Hàn Mộc Tử cảm thấy kinh hãi, ánh mắt cô nhanh chóng co rút: "Anh, anh muốn làm gì?" "Làm gì sao?” Dạ Mạc Thâm cười lạnh, vươn tay nhéo cắm cô: “Người phụ nữ lạnh lùng vô tâm như em, còn quan tâm đến việc anh muốn làm gì sao?
Hàn Mộc Tử cắn môi dưới, bướng bỉnh nhìn anh.
Ánh mắt này khiến tim Dạ Mạc Thâm đập mạnh và loạn nhịp, đã bao lâu rồi... Anh không được nhìn thấy cô lộ ra ánh mắt như bây giờ nữa, năm năm trước cô thường xuyên như vậy, nhưng năm năm sau... Đa số ảnh mắt cô nhìn anh đều bình tĩnh, thờ ơ.
Như thể không ai có thể khuấy động nên gợn sóng trong lòng cô.
Cho nên, Dạ Mạc Thâm đã thay đổi chiến thuật của mình, cảm thấy mình cứ sống chết quấn chặt lấy cô là có thể.
Giờ thì sao?
Vậy mà cô muốn hẹn hò với người đàn ông khác, thậm chí còn muốn đổi chỗ ở cùng với anh ta?
Có chỗ nào thay đổi?
Dạ Mạc Thâm càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, biểu cảm trên mặt càng lúc càng lạnh lùng, hơi thở trên người anh giống như mây đen che phủ người Hàn Mộc Tử.
Giờ phút này cửa xe đã bị khóa, hai tay Dạ Mạc Thâm lại khóa bên hông cô, mở to mắt từ trên cao nhìn cô.
Ánh mắt kia, giống như muốn ăn thịt người ta vậy. "Tôi không quan tâm anh làm gì, nhưng liên quan đến tôi, tôi tự nhiên muốn hỏi một chút. Nếu anh để tôi xuống xe, anh muốn làm gì tôi sẽ không quản nữa... Đừng."
Vừa dứt lời, Dạ Mạc Thâm dùng sức bóp cắm cô một cái, sau đó hôn lên.
Hàn Mộc Tử mở to mắt, bị bắt ngửa đầu nhận nụ hôn của anh, tay duỗi ra đẩy ngực của anh.
Nhưng sức lực của Dạ Mạc Thâm càng lúc càng lớn, lúc Hàn Mộc Tử cảm thấy mình gần như không chịu nổi nữa, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa kính xe.
Hôn vẫn còn tiếp tục.
Cốc, cốc, cốc
Người bên ngoài vẫn đang gõ cửa kính xe, Hàn Mộc Tử loáng thoảng nghe thấy có người lớn tiếng nói: "Không được đậu xe ở đây."
Tiếng gõ cửa kính xe vẫn chưa dừng lại, rốt cuộc Dạ Mạc Thâm cũng đành chịu, hung hằng buông Hàn Mộc Tử ra rồi hạ cửa kính xe xuống. "Chuyện đó... không thể dừng lại ở đây...
Cảnh sát giao thông vừa muốn nói không thể đậu xe ở đây, yêu cầu Dạ Mạc Thâm lái xe đi, nhưng sau khi đội diện với ánh mắt tối tăm của Dạ Mạc Thâm, anh ta cảm thấy chân mình bắt đầu lạnh, không khỏi rùng mình một cái, lời nói tới bên miệng cứ như vậy rụt về. “Muốn chết không?" Dạ Mạc Thâm mở to mắt nhìn người đối diện, lạnh giọng nói.
Cảnh sát giao thông lắc đầu: "Không muốn.” Một lát sau anh ta mới phục hồi tinh thần lại, cảm thấy mình quang minh chính đại, làm sao có thể bị người trước mặt dọa lui? Vì vậy anh ta ưỡn ngực lên, ho nhẹ một cái: "Anh này, ở đây không cho phép cá nhân dừng xe, nếu anh không lái xe đi, tôi sẽ viết giấy phạt."
Hôm nay là ngày đầu tiên anh ta đi làm, nhất định phải làm tốt chức trách công việc của mình mới được.
Hai mắt Dạ Mạc Thâm tối sầm, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta. Ánh mắt này sắc bén như thiểm điện, khiến người ta sởn cả gai ốc, thắt lưng cảnh sát giao thông đứng thẳng hồi lâu, mới co rụt lại: "Được rồi người anh em, đây thật sự không phải là chỗ có thể dừng xe, chỉ cần bây giờ anh lái xe đi, tôi tuyệt đối sẽ không viết giấy phạt cho anh.
Mà bên này Hàn Mộc Tử cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Dù sao cũng cảm thấy sự xuất hiện của cảnh sát giao thông này đã giúp cô giải quyết phiền toái, nếu không có anh ta mà nói, e rằng bây giờ cô còn bị Dạ Mạc Thâm giam giữ đấy.
Thấy bọn họ vẫn còn giằng co, Hàn Mộc Tử lén lút vươn tay mở khóa xe, lúc chuẩn bị mở cửa xe chạy trốn, móng vuốt của Dạ Mạc Thâm đã thò qua đây, trực tiếp siết chặt cổ tay cô, "Đi đâu?"
Sắc mặt Hàn Mộc Tử hơi thay đổi, người này... "Buông ra."
Dạ Mạc Thâm khóa cửa lại, "Em đã muốn chạy, tôi đây sẽ làm cho em chạy không được."
Nói xong, anh trực tiếp nâng cửa sổ lên, sau đó lái xe rời khỏi nơi này. Cảnh sát giao thông đứng tại chỗ, ngẩn người hồi lâu mới phản ứng lại.
Vừa rồi... đã xảy ra chuyện gì? Là bắt cóc phải không?
Nếu không, làm sao lại nói... Muốn chạy không cho chạy?
Thế nhưng nhìn biểu tình của bọn họ, lại giống như người yêu giận dỗi nhau?
Sau khi chạy xe đi được một đoạn, Hàn Mộc Tử mới phản ứng lại, "Anh đưa tôi đi đâu?"
Dạ Mạc Thâm lạnh mặt không trả lời, tốc độ xe rất nhanh, Hàn Mộc Tử cảm thấy có chút sợ hãi, chỉ có thể nói với anh: "Dạ Mạc Thâm, đến cùng anh muốn thế nào?" “A." Anh cười lạnh: “Không phải tôi muốn thế nào, mà là em cái người phụ nữ này rất không ngoan. Đêm anh giao cho nhân viên của em còn chưa tính, còn gạt tôi đi hẹn hò?
Hàn Mộc Tử nghiến răng: "Tôi không có thời gian xử lý chuyện của anh, cho nên để cho nhân viên nghênh đón anh." "Còn hẹn hò thì sao?"
Hàn Mộc Tử bình tĩnh một chút, hít sâu một hơi nói: "Tôi muốn kết hôn." "Muốn kết hôn sao? Em nghĩ tôi chết rồi hả?" Giọng điệu của Dạ Mạc Thâm rất không tốt. "Không có." Hàn Mộc Tử phủ nhận, nghĩ đến những gì Hàn Thanh đã nói với cô lúc trước, cô ngước mắt lên nhìn Diệp Mặc: "Tôi không coi anh như người chết, nhưng anh dám cho tôi xem giấy đăng ký kết hôn không?"
Dạ Mạc Thâm mạnh mẽ phanh xe lại, quay đầu qua nhìn chăm chăm Hàn Mộc Tử với vẻ mặt nguy hiểm.
Đôi mắt u ám như một con dã thú ẩn mình trong bóng tối.
Nhưng vào lúc này, không hiểu sao Hàn Mộc Tử lại có nhiều hơn một cổ dũng khí, cứ như vậy mà chống lại ánh mắt của anh. "Anh dám không?"
Dạ Mạc Thâm không nói chuyện, vẻ mặt âm u càng lúc càng tái nhợt. “A." Hàn Mộc Tử nhìn dáng vẻ này của anh, không nhịn được nhếch môi cười cười, “Anh không dám, đúng không? Bởi vì nó hoàn toàn không phải là giấy đăng ký kết hôn của chúng ta.
Dạ Mạc Thâm cảm thấy hô hấp của mình gấp gáp một chút, lông mày cau chặt lại. "Năm đó tôi căn bản không dùng tên của mình lúc đó để tiến vào nhà họ Dạ, giấy đăng ký kết hôn hoàn toàn không phải của anh và tôi, tên trên đó là Thẩm Nguyệt, mặc dù ảnh chụp là tôi, nhưng mà... nếu đưa chuyện này ra tòa, tình cảm bất hòa, sống riêng năm năm, anh cảm thấy phần thắng của mình có bao nhiêu?"
Sau khi phân tích chuyện này, Hàn Mộc Tử cảm thấy não của mình vậy mà đang ở trạng thái đặc biệt bình tĩnh.
Có lẽ Dạ Mạc Thâm cũng không ngờ cô lại bình tĩnh như vậy, hơn nữa anh cũng không nghĩ đến cô sẽ biết chuyện này.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.
Vốn tưởng rằng chỉ cần nói với cô còn chưa có ly hôn là có thể giữ cô lại, nhưng... cô lại có thể tìm được cửa đột phá.
Ánh mắt Dạ Mạc Thầm hơi tối sầm lại: “Hàn Thanh nói cho em?” Hàn Mặc Tử: “Anh không cần biết là ai nói cho tôi biết, đây là một sự thật
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT