*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thế là hai mẹ con cô nhanh chóng bước lên lầu. Bởi vì trong tay Hàn Mộc Tử còn cầm theo đồ, cho nên không dư tay để mở cửa, khóa cửa cũng đã cài dấu vân tay của Đậu Nhỏ.

Cho nên Đậu Nhỏ phụ trách mở cửa, sau đó hai người cùng nhau vào trong.

Sau khi đi vào, Đậu Nhỏ lại rất thân mật cầm dép đi trong nhà đến cho Hàn Mộc Tử thay ra, sau đó cậu còn nói: "Mẹ mau bỏ đồ xuống rồi nghỉ ngơi đi."

Hàn Mộc Tử mang dép trong nhà đi đến tủ lạnh để đặt tất cả nguyên liệu nấu ăn đã mua sắp xếp vào rồi mới đi phòng vệ sinh rửa tay, rửa tay xong cô tranh thủ thời gian trở lại phòng tắm thay quần áo ở nhà.

Lúc này cô mới mệt mỏi ngã xuống ghế sa lon.

Đi dạo siêu thị thật là một việc tổn thể lực, mặc dù siêu thị cách nhà rất gần, dù sao cầm theo nhiều đồ như vậy, một cô gái như cô vẫn phải cố hết sức để xách.

"Mẹ, tay mẹ có đau không? Đậu Nhỏ giúp mẹ xoa nhé." Đậu Nhỏ rất quan tâm dán vào bên cạnh, sau đó cậu nắm tay của cô lên nhẹ nhàng dùng tay nhỏ của mình giúp cô xoa hỏi: "Mẹ có đỡ hơn chưa?"

Hàn Mộc Tử cảm động nhìn Đậu Nhỏ.

Ai nói con gái mới là áo bông nhỏ thân thiết?

Rõ ràng con trai cũng rất ấm áp, đây quả thật phải xem tính cách.

Đậu Nhỏ không thua kém gì áo bông nhỏ, hu hu... Hàn Mộc Tử cảm động gật đầu: "Đương nhiên là tốt hơn nhiều, cám ơn Đậu Nhỏ nhà chúng ta."

Được khen thưởng, Đậu Nhỏ vô cùng vui vẻ cười vài tiếng. Sau đó cậu đứng lên bóp vai cho Hàn Mộc Tử, động tác của cậu không nhẹ không nặng, độ mạnh cũng vừa đủ.

Thật sự dễ chịu hơn rất nhiều...

Hàn Mộc Tử có chút thích ý nhằm mắt lại.

Cuối cùng, Hàn Mộc Tử thoải mái sắp ngủ thiếp đi, Đậu Nhỏ cũng không có làm ồn ào.

Hàn Mộc Tử dần dần tiến vào mộng đẹp.

Chờ đến hô hấp của cô đều đều, Đậu Nhỏ rón rén bước xuống ghế sô pha. Sau đó cầm điện thoại của Hàn Mộc Tử, thằng nhóc từng bước từng bước đi ra ban công, sau đó gọi điện thoại cho Hàn Thanh.

Hàn Mộc Tử chỉ cảm thấy mình rất mệt mỏi rất mệt mỏi, tay Đậu Nhỏ lại rất mềm rất mềm. Sau đó cô cảm thấy rất dễ chịu, thế là ngủ thiếp đi.

Cô không biết mình ngủ bao lâu, hình như còn cảm thấy mình ngửi được mùi thơm của thức ăn.

Cô không biết là xảy ra chuyện gì, rõ ràng ở trong mơ, tại sao có thể có mùi thức ăn được?

Chẳng lẽ...

Đột nhiên Hàn Mộc Tử nghĩ đến gì đó, có thể nói là cô lập tức bị đánh thức, lúc cô ngồi dậy đúng lúc xốc lên tấm chăn đang được đắp trên người.

Không phải cô định nấu cơm sao? Tại sao cô lại ngủ thiếp đi thế?

"Tỉnh rồi à?"

Đang nghĩ ngợi, một giọng nam trầm ổn truyền đến từ đằng sau.

Bỗng nhiên Hàn Mộc Tử ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, cô mới phát hiện Hàn Thanh ngồi đối diện trên ghế sô pha. Anh ta đặt laptop xuống bàn, xoay người xử lý văn bản tài liệu.

"Là anh sao?" Không nghĩ tới lại nhìn thấy Hàn Thanh ở đây, Hàn Mộc Tử có chút ngạc nhiên.

Mấy giờ rồi? Sao Hàn Thanh lại tới đây?

Cuối cùng cô ngủ bao lâu rồi?

Nhìn khuôn mặt lơ mơ của cô, dưới vành mắt là một vòng đen thui, Hàn Thanh vừa tức giận vừa đau lòng trách mắng: "Bảo em đừng đi em lại cứ muốn đi, khiến bản thân mệt mỏi như vậy có ích gì không?"

Hàn Mộc Tử có chút xấu hổ, khỏe miệng cô giật một cái không trả lời anh ta, ngược lại hỏi: "Mấy giờ rồi? Tại sao anh cũng đến vậy?"

"Tại sao à?" Hàn Thanh nhìn sắc mặt cô trầm tĩnh hỏi thăm: "Anh không thể đến sao? Vả lại... Không phải em bảo Đậu Nhỏ gọi điện thoại cho anh để anh đến à? Em còn nói muốn làm cơm nhận lỗi mà?"

Hàn Mộc Tử: "..."

Cô có chút lúng túng cắn môi dưới:

"Anh, em..."

"Kết quả, sau khi anh tới nhìn thấy em ngủ rất ngon ở đây."

Lời Hàn Thanh nói khiến lỗ tại Hàn Mộc Tử đỏ lên, cô xấu hổ không chịu nổi đưa tay gãi tóc của mình: "Vừa rồi không biết làm sao em lại ngủ thiếp đi, mấy giờ rồi rồi thế? Em đi nấu cơm đây."

Nói xong Hàn Mộc Tử muốn đứng dậy đi làm cơm, thế nhưng sau khi đứng dậy bỗng nhiên cô mới nhớ tới vừa rồi cô ngửi thấy mùi thơm của thức ăn ở trong mơ.

Lúc này mùi thức ăn thổi qua, chân thực đến không thể thực hơn.

Chẳng lẽ... Tiểu Nhan đang nấu com sao?

"Không cần em nữa, Tiểu Nhan đang ra tay rồi, em có thể tiếp tục nằm xuống ngủ tiếp."

"..." Cô lúng túng sờ cằm của mình, sau đó cô không nói gì cả mà u ám chui vào phòng bếp.

Quả nhiên, cô thấy bóng dáng Tiểu Nhan đang bận rộn trong phòng bếp, còn có Đậu Nhỏ đang ở bên cạnh giúp đỡ.

Thấy cô bước vào, Đậu Nhỏ lộ ra một nụ cười xán lạn: "Mẹ tỉnh rồi."

Hàn Mộc Tử nhẹ gật đầu nhịn xuống xúc động, sau đó nhìn Tiểu Nhan nói: "Cậu về lúc nào? Trông thấy mình đang ngủ sao không gọi mình một tiếng?"

Tiểu Nhan nhìn nét mặt cục súc của cô không nhịn được cười nói: "Làm sao thế? Không gọi cậu dậy để cậu tiếp tục mơ giấc mộng đẹp không tốt sao?"

"Rất mất mặt có được hay không?" Hàn Mộc Tử thấy cô ấy còn cười, cô không nhịn được trừng cô ấy một cái: "Vả lại mình còn đang chuẩn bị tự mình xuống bếp, kết quả... Thế mà mình lại ngủ thiếp đi ở phòng khách."

Cũng không biết Hàn Thanh ngồi ở đối diện bao lâu, dáng ngủ của cô đã bị nhìn thấy hết rồi.

Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử không nhịn được đưa tay che mặt của mình, biểu lộ có chút đau buồn: "Tên phản bội nhà cậu."

"Hì hì, cũng không thể trách mình, lúc mình về anh trai cậu đã đến. Cậu cũng biết trước đó mình từng làm chuyện ngu ngốc, mình nào dám nói nhiều với anh ấy chứ? Mình càng mất mặt hơn cậu đó? Anh ấy bảo mình không được ầm ĩ khiến cậu tỉnh, chẳng lẽ mình còn phải đánh thức cậu trước mặt anh ấy sao? Như thế mình càng bị mất mặt trước mặt nam thần hơn."

"Mất mặt à, cậu chỉ vì mặt mũi của mình thôi sao."

"Hừ, vậy cậu cũng thế, cậu vốn không suy nghĩ cho mình."

Hai người oán giận lẫn nhau trong phòng bếp mà quên mất bên cạnh còn có Đậu Nhỏ đang đứng.

co-vo-danh-trao-511-0

co-vo-danh-trao-511-1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play