*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Facebook lại vang lên một chút, suy nghĩ của Tiểu Nhan bị đánh gãy, bỗng nhiên cô ấy lấy lại tinh thần dùng sức lắc đầu.

Cô ấy đang suy nghĩ gì đấy? Làm sao Hàn Thanh lại để ý mình được?

Hơn nữa nhìn dáng vẻ Hàn Thanh chính là loại cấm dục, bằng không cho tới bây giờ anh ta vẫn còn chưa kết hôn. Cô ấy là một cô gái chẳng có gì cả, làm sao có thể lọt vào mắt của anh ta được?

Dù sao lúc trước Tô Cửu ưu tú như vậy, Hàn Thanh cũng không coi trọng.

Mà mình lại có tài đức gì? Có ưu điểm gì có thể khiến cho anh ta thích?

Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan lập tức trở nên đau buồn, cô ấy cầm điện thoại di động tiếp tục gõ chữ.

“Không thể nào, anh trai của cậu sẽ không thích dạng như mình đâu.”

“Chưa thử, làm sao cậu biết chứ? Huống chi không phải cậu đã hôn rồi sao? Lần sau cậu có thể tiến thêm một bước.”

Nhìn thấy câu nói này, đột nhiên Tiểu Nhan cảm giác được Hàn Mộc Tử cũng rất xấu bụng, cô vì hạnh phúc cả đời của anh trai mà rất liều mạng.

Nhưng Tiểu Nhan thật sự không có ý tiếp tục nói chuyện với Hàn Mộc Tử, cô ấy chỉ có thể đưa tay đặt ở bên cạnh, sau đó trở mình giang hình chữ đại nằm trên người.

Tâm trạng có chút tồi tệ.

Cuối cùng dứt khoát nhắm mắt lại không suy nghĩ thêm về chuyện này nữa.

Ngày hôm sau là lúc mở phiên tòa Hàn Mộc Tử làm nhân chứng hiện trường đương nhiên sẽ không vắng mặt. Cô đã rửa mặt xong từ sáng sớm, thay một bộ váy già dặn, sau đó lại khoác thêm một chiếc áo khoác ra ngoài.

Trước khi đi cô còn dặn dò hôm nay Đậu Nhỏ ở trường học phải ngoan ngoan ăn cơm, tan học cô sẽ tự mình đi đón cậu.

Đã rất lâu Hàn Mộc Tử không tự mình đến đón Đậu Nhỏ rồi, có được cam kết như vậy tất nhiên cậu hết sức mừng rỡ đồng ý.

Cô đi tới bệnh viện trước, lúc đến cửa phòng bệnh cô đã nghe thấy tiếng Tống An và Dạ Mạc Thâm nói chuyện với nhau.

Trừ cái đó ra, còn có một giọng nói khác.

Hàn Mộc Tử đứng ở cửa phòng bệnh, xuyên qua cửa sổ thủy tinh nho nhỏ cô có thể nhìn thấy tình huống bên trong. Tống An tỏ vẻ bình tĩnh ngồi trên ghế, gương mặt Dạ Mạc Thâm lạnh lùng. Mà trước mặt của anh có một quý bà đang đứng, ăn mặc rất cao cấp, Hàn Mộc Tử ở trong giới lâu rồi, tất nhiên nhìn ra được trên người bà ta mặc đồ đắt tiền.

Khuôn mặt bà sốt ruột nhìn Dạ Mạc Thâm, cứ như đang giải thích gì đó, trên tay cũng có động tác.

Suy nghĩ một chút, Hàn Mộc Tử đại khái cũng có thể đoán được thân phận của bà ta rồi.

Hiện tại vào lúc này còn chạy đến bệnh viện, với độ tuổi này đoán chừng cũng chỉ có thể là mẹ của Lâm Thanh Thanh.

Không biết bọn họ muốn nói bao lâu, Hàn Mộc Tử không đi vào quấy rầy mà đứng ở cạnh cửa chờ.

Nhưng ánh mắt Dạ Mạc Thâm vẫn luôn rất lạnh lùng, anh vốn không muốn nghe mẹ của đối phương nói chuyện linh tinh với mình, anh chỉ muốn trừng trị người phụ nữ cố ý tổn thương người khác kia.

Khi Hàn Mộc Tử xuất hiện ở cửa phòng bệnh, ánh mắt Dạ Mạc Thâm lập tức bị cô hấp dẫn. Sau đó mẹ Lâm còn nói gì nữa, Dạ Mạc Thâm đã đứng lên đi thẳng ra ngoài cửa.

Mẹ Lâm và Tống An đều sửng sốt một chút, sau đó đi đến chỗ anh.

Thấy bước chân của anh có chút vội vàng, Tống An còn hơi ngạc nhiên, vẻ mặt mẹ Lâm vô cùng nghi ngờ mà nhìn bà ta, Tống An cũng chỉ đành giang tay ra tỏ vẻ mình cũng không rõ ràng là xảy ra chuyện gì.

Cho đến khi cửa phòng bệnh bị kéo ra, giọng nói của Dạ Mạc Thâm trở nên dịu dàng thì Tống An đã có thể đoán được là tại sao.

"Sao em tới đây rồi còn đứng ở ngoài cửa, mau vào đi." Dạ Mạc Thâm nhìn người phụ nữ đứng ở một bên, người phụ nữ này bị ngu hay bị ngốc? Tới rồi mà cũng không biết đẩy cửa đi vào lại đứng ở đây, cô định đứng tới khi nào?

"..." Anh có mắt xuyên thấu sao? Rõ ràng vừa rồi nhìn anh anh vốn không nhìn sang hướng này, làm sao anh phát hiện được mình thế?

Thấy cô tỏ vẻ ngạc nhiên, cho nên lúc này Dạ Mạc Thâm rất dễ dàng đoán được trong lòng cô đang suy nghĩ gì, môi mỏng của anh cong lên nói: "Không cần đoán, là tâm ý tương thông."

Hàn Mộc Tử: "..."

Người này có thuật đọc tâm à?

Nhưng cô không có thời gian suy nghĩ nhiều, bởi vì Dạ Mạc Thâm đã dắt cổ tay của cô dẫn cô vào trong phòng bệnh.

Trước đó anh không muốn để ý mẹ của Lâm Thanh Thanh, lúc này anh lại dẫn Hàn Mộc Tử vào rồi trực tiếp ra lệnh đuổi khách: "Tôi sẽ không thay đổi quyết định, bây giờ bà có thể đi."

Dù sao đối phương cũng là bề trên, thế nhưng Dạ Mạc Thâm thế này... Hàn Mộc Tử không nhịn được nhíu mày lại, tuy nói cô cảm thấy hình như Dạ Mạc Thâm có chút quá đáng, thế nhưng mà không dạy con gái, là lỗi của người mẹ.

Con gái của mình phạm chuyện sai thế này, nếu như không phải bà ta thành tâm muốn ăn năn thay con gái, thì có cần bao che thế này đâu?

Cho nên Hàn Mộc Tử cũng không nói gì, sắc mặt cô nhàn nhạt đứng ở nơi đó.

Mẹ Lâm nghe xong lệnh Dạ Mạc Thâm đuổi khách, cả người lập tức luống cuống: "Mạc Thâm, đừng mà Mạc Thâm, hôm nay tôi đến với lòng chân thành muốn nhận lỗi với cậu, chuyện Thanh Thanh làm sai, là tôi không dạy nó cho tốt. Nhưng dù sao nó cũng chỉ là một cô gái, nếu như bị tống vào tù như thế, vậy nó nhất định sẽ không sống nổi nữa!"

Bờ môi Hàn Mộc Tử giật giật, cuối cùng cô vẫn không nói lời trong lòng ra khỏi miệng.

Dạ Mạc Thâm hừ lạnh một tiếng: "Bà Lâm cảm thấy bộ dáng của tôi bây giờ còn chưa đủ sống không bằng chết sao?" Bà bị anh hỏi lại đến một nghẹn, mẹ Lâm tỏ vẻ buồn rầu nói: "Tôi biết tôi biết, bây giờ cậu chịu khổ còn hơn nó gấp trăm gấp ngàn lần. Nhưng làm người đều có lúc phạm sai lầm lần này, Thanh Thanh cũng là xúc động nhất thời, chỉ cần cậu bằng lòng tha thứ cho nó, tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không có lần sau. Nếu như lại có lần sau, đừng nói cậu sẽ không bỏ qua cho nó, tôi làm mẹ sẽ trừng trị nó đầu tiên. Thế nhưng mà... Lần này không được, cậu hãy cho nó một cơ hội sửa chữa sai lầm đi."

Lời nói này khiến người khác buồn cười.

co-vo-danh-trao-502-0

co-vo-danh-trao-502-1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play