Hồi lâu, Hàn Mộc Tử nói nhỏ: “Anh bị thương mà tôi cũng không phải bác sĩ, tôi ngôi đây đợi cũng không giúp ích được gì. "Ai nói không giúp được?" Dạ Mạc Thâm nhưởng máy nhìn thẳng vào mắt cô, môi mỏng khẽ mở: “Lại đây"
Mặc dù sắc mặt anh vẫn nhợt nhạt, nhưng rõ ràng là tốt hơn trước, Hàn Mộc Tử không định tiến lên mà đứng yên nói nhỏ: “Anh có lời gì thì cứ nói đi, tôi nghe." “Thật không?” Dạ Mạc Thâm cười lạnh: "Nhưng anh lại không muốn thì sao? Đến đây.
Hàn Mặc Tử: "... Anh đừng có mà được một bước lại muốn tiến thêm một thước!" “Được, vậy thì anh đi qua." Nói xong, Dạ Mạc Thâm thực sự định đứng dậy đi đến chỗ cô Anh vừa cử động, sắc mặt Hàn Mặc Tử biến sắc, không kịp suy nghĩ gì đã bước đến đấy anh xuống giường: "Đừng lộn xộn nữa, bác sĩ mới vừa xử lý vết thương cho anh xong mà. Thế mà anh lại..."
Những lời nói sau đó đã bị cái ôm của anh áp đảo, Hàn Mộc Tử bị ôm đến sửng sở. Nhịp tim của cô giống như bị ngưng lại, hỗ hấp xung quanh bị bao phủ bởi hơi thở thuộc về người đàn ông này.
Mặc dù đây là bệnh viện.
Lông mi Hàn Mộc Tử run run, giọng nói hơi ngập ngừng: "Anh, anh làm sao vậy?”
Dạ Mạc Thâm chốn đầu trong cổ cô hít lấy hít để, giọng rầu rĩ “Muốn xác nhận rằng em không sao"
Hàn Mộc Tử: H “Tôi ổn, mau bỏ tôi ra coi" Hàn Mộc Tử nói xong muốn đẩy anh ra. "Suyt.." Dạ Mạc Thám rên một tiếng, thành công ngăn cản động tác đứng dậy của Hàn Mặc Tử. Cô là người tận mắt nhìn thấy vết thương của anh, làm sao có thể không biết sự đau đớn của những vết thương này cơ chứ?
Cho nên bây giờ anh kêu đau, vậy chắc chắn là đau thật, dù sao cô nhìn vết thương cũng thấy không chịu nổi. "Em rất tốt, là do anh tệ bạc" Giọng của Dạ Mạc Thầm rất đau khổ, hơi thở ấm áp của anh đều phun lên cổ của Hàn Mặc Tử. Anh khổ sở nói: "Cho dù là một cái ôm em cũng ghét bỏ anh sao?"
Hàn Mặc Tử chớp mắt, sao lại cảm giác người này đang dùng thương hại để chiếm tiện nghi của mình vậy chứ?
Cô hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. "Vậy anh muốn ôm bao lâu?” “Nhanh thôi, một lát nữa là ổn"
Được thôi!
Cô tin anh thêm một lần! Ôm thì ôm, ai bảo anh là bệnh nhân chứ? Ai bảo vì cô mà anh bị thương?
Cô cũng không thể dùng sức đẩy anh ra được mà?
Dù sao ôm một lúc cũng không mất miếng thịt nào, trước kia Dạ Mạc Thâm cũng không phải chưa ôm cô bao giờ... Cứ coi như cai ôm lúc trước là được.
Nhưng cô lại đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của Dạ Mặc Thâm. Vốn dĩ cô còn tưởng rằng anh sẽ yên lặng ôm cô thôi, nhưng không ngờ tên này trầm mặc một hồi, hai tay đang ôm eo cô bắt đầu không thành thật.
Lúc đầu, tay anh khẽ nhúc nhích, nhưng cũng không có động tác gì khác. Nhưng có lẽ anh nhận ra Hàn Mặc Tử không hề kháng cư, vì vậy Dạ Mạc Thâm không kiêng kỵ nữa, hai tay bắt đầu từ từ đưa lên, nhẹ nhàng chạm vào lưng cô, cho đến khi Hàn Mộc Tử cảm thấy có gì đó không ổn mới nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Dạ Mạc Thâm đang muốn làm cái quái gì.
Vừa ngẩng đầu lên, trước mắt đã bị một bóng người đề xuống. Sau đó, môi bị một thứ mềm mềm chạm vào.
Một hơi thở ấm áp phủ lên môi cô
Hàn Mộc Tử trợn to mặt, tim như bị điện giật, có chút tê dại.
Có giật mình lo lắng nhìn Dạ Mạc Thâm
Có lẽ bởi vì quá đau, anh thậm chí không mở mắt ra được, hàng lông mi run rẩy trông rất yếu ớt. "Hừ." Hàn Mạc Tử mất mấy giây mới hoàn hồn, theo phản xạ có điều kiện vươn tay muốn đẩy ra. Kết quả đẩy một chút, vẫn không có phản ứng. Đẩy lại một lần nữa, Dạ Mạc Thâm hét toáng lên, tiếng rên rỉ đứt quãng tràn ra giữa mỗi cô Hàn Mặc Tử nhìn thấy trên trán anh toát mồ hôi lạnh, lại mềm lòng, đành phải buông tay không đẩy ra nữa.
Không đẩy anh ra, chỉ có thể chiều theo ý anh.
Hàn Mộc Tử không bao giờ nghĩ sau năm năm, cô vẫn như bây giờ để anh ôm vào lòng nhẹ nhàng ôm hôn.
Nụ hôn của Dạ Mạc Thâm không sâu, rất dịu dàng.
Giống như bông tuyết rơi vào mùa đông, không có sự ham muốn lẫn tạp chất. Hàn Mặc Tử cũng không biết đã trãi qua bao lâu, Dạ Mạc Thâm cuối cùng cũng buông cô ra, nhưng đôi môi mỏng nóng rực lại rơi trên trán cô, anh trầm giọng nói: “Em đồng ý ngoan ngoãn cho anh ôm hôn, giờ mà anh có chết anh cũng mãn nguyện."
Hàn Mặc Tử: “...
Con người này!
Cô âm thầm cắn răng, im lặng không trả lời.
Một lúc sau, Hàn Mộc Tử ngẩng đầu, hung hăng trừng Dạ Mạc Thâm: "Đói bụng chưa? Có muốn ăn chút gì không?" ảng cách giữa hai người rất gần, bởi vì vừa mới hôn xong nên không khí vẫn có chút thân mật. “Em có chuẩn bị đồ ăn cho anh không?" Dạ Mạc Thâm hỏi ngược lại. Hàn Mặc Tử trầm mặc một hồi, sau đó căm tức nhìn người đàn ông đã chiếm tiện nghi còn khoe mẽ: “Anh vì tôi mà bị thương, tôi có thể nói không sao?" Nghe thấy, đôi mắt của Dạ Mạc Thâm tối sầm lại: "Thì ra là vì anh bị thương cho nên em mới chuẩn bị đồ ăn cho anh."
Nhưng ngay sau đó, nỗi buồn trong mắt anh đã được thay thế bang cảm xúc khác, ánh mắt sáng rực nhìn chăm chăm vào cô "Đã vậy, giờ em ở lại chăm sóc anh đi
Hàn Mặc Tử vừa mới đứng thẳng dậy, nghe vậy mà suýt nữa ngã về phía sau. May mắn thay, cô ổn định bản thân kịp lúc.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, nụ cười đắc thắng như ấn như hiện bên đôi môi, rõ ràng là lợi dụng lần bị thương này mà ép cô. Nhưng cô có thể làm gì đây? Cũng không thể bỏ rơi anh ở đây được.
Hàn Mặc Tử nghiến răng nghiến lợi nói: “Có thể chăm sóc anh, nhưng không thể giống như vừa rồi. "Vừa rồi? Vừa rồi làm cái gì?" Dạ Mạc Thâm nhưởng mày, giữa lông mày vẫn tràn đầy thỏa mãn.
Dáng vẻ này thật thiếu đánh mà, Hàn Mặc Tử không thèm để ý tới anh nữa, lạnh lùng nói: “Tôi về trước, lát nữa quay lại, anh ở một mình không sao chứ?" "Bao lâu?" “Ai biết được?" “Đừng đi lâu quả, nếu vết thương làm anh đau tới ngất luôn thi sao?"
Hàn Mặc Tử: “Tôi sẽ quay lại trong vòng một tiếng nữa được chưa?"
Dạ Mạc Thầm rốt cuộc cũng nhếch môi hài lòng. "Được."
Khi Hàn Mặc Tử rời đi, cô nhìn Dạ Mạc Thâm đầy lo lắng. Mặc dù vẻ mặt anh có vẻ rất vui vẻ nhưng mồ hôi lạnh rơi trên vầng trán nhợt nhạt vẫn có thể nhìn ra tình trạng hiện tại của anh vẫn không tot låm.
Vì vậy, cô phải nhanh chóng trở về.
Sau khi bóng dáng của Hàn Mạt Tử biến mất khỏi phòng bệnh, nụ cười gượng gạo trên mặt Dạ Mạc Thâm từ từ biến mất, sau đó thay bằng sự đau đớn.
Vết thương ở lưng khiến anh băn khoăn không biết nên giữ tư thế nào, nằm ngửa cũng không được, năm sấp cũng không xong. Chỉ là nghĩ đến vị ngọt ngào bên khỏe môi, Dạ Mạc Thâm lại cảm thấy mình bị thương rất đáng giá
Sau một lúc, anh nhắm mắt lại, bất lực tự giêu chính mình: "Mạc Thâm, mày phải là chính mình"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT