Sau khi Tiểu Nhan gọi xe cứu thương, vừa nghiêng đầu liên nhìn thấy Lâm Thanh Thanh còn đứng ở nơi đó. Cô ấy bằng nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát, nói nơi này có người có ý mang theo axit làm bị thương người khác.
Cúp điện thoại, Tiểu Nhan trừng mắt nhìn Lâm Thanh Thanh nói: "Cô là thứ phụ nữ ác độc, muốn nói chuyện thì nói chuyện, muốn đánh nhau thì đánh nhau, vậy mà cô còn chuẩn bị cả axit, tim và máu của cô đều là màu đen phải không?"
Lâm Thanh Thanh vẫn đang chim trong suy nghĩ bản thân đã làm Dạ Mạc Thâm bị thương, cho nên hơn nửa ngày cũng không kịp phản ứng. “Tôi đã báo cảnh sát, lát nữa cảnh sát tới rồi có nói với bọn họ "Báo cảnh sát?" Lâm Thanh Thanh chậm rãi lấy lại tinh thần. "Không, không thể bảo cảnh sát... Tôi không thể đến cục cảnh sát, không thể!" Cô ta là thiên kim tiểu thư của nhà họ Lâm, xưa nay đều mang tiếng có giáo dưỡng tốt, nếu như có ta bị đưa đến cục cảnh sát, sau này danh tiếng của cô ta sẽ bị hủy sao?
Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Thanh bằng nhiên đứng dậy lảo đảo chạy ra bên ngoài, Tiểu Nhận thấy cô ta muốn chạy, tiến lên bắt cô ta lại. "Cô muốn đi đâu? Cô cảm thấy cô có thể chạy trốn được sao?" "Thả tôi ra!" Lâm Thanh Thanh sốt ruột muốn tránh thoát cô ấy, lúc này cô ta nghĩ đến chính là mình không thể bị cảnh sát bắt được, cô ta không thể bị mất hết mặt mũi như vậy được. Ý nghĩ muốn chạy trốn trong lòng Lâm Thanh Thanh vô cùng lớn, cho nên cô ta lập tức thoát ra được.
Lúc Tiểu Nhan còn muốn đuổi theo, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì chỉ có thể quay lại: "Mộc Tử, Lâm Thanh Thanh chạy rồi, làm sao bây giờ? Muốn gọi người bắt cô ta lại hay không?"
Trong phòng vệ sinh, Hàn Mộc Tử nghe vậy hơi nhíu máy: 'Lúc này còn gọi người đi bắt cô ta về sao? Việc quang trọng trước mặt chính là xử lý vết thương của Dạ Mạc Thám trước đã
Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử lạnh lùng nói: "Không cần phải để ý đến có ta, cậu vào giúp mình một tay đi “À, được." Tiểu Nhan đưa tay muốn đẩy cửa ra, thế nhưng lại không đẩy ra được "Sao cửa đẩy không ra? Cậu mở khóa cửa đi
Hàn Mộc Tử đang chuyên tâm giúp Dạ Mạc Thâm xả nước ở sau lưng, nghe vậy trong lòng cô còn đang kỳ quái, vừa rồi lúc vào đây cô không khóa cửa mà? Làm sao bây giờ lại mở không ra?
Nghĩ tới đây, Hàn Mặc Tử ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lúc muốn đi đến nhìn xem cái khóa cửa kia, mới phát hiện Dạ Mạc Thậm đã đưa tay khóa cửa rồi. "Anh. " "Không được mở cửa." Giọng nói của Dạ Mạc Thâm cố gắng đè ép thống khổ trong đó.
Hàn Mặc Tử nhãn lại đôi mi thanh tú. 'Vì sao? Tôi cần thêm một người nữa giúp đỡ
Mặc dù anh đã đau đến không chịu nổi, nhưng Dạ Mạc Thâm vẫn không kêu rên một tiếng nào, đôi mắt đen như mực chuyên chú nhìn chăm chăm cô "Em cảm thấy trừ em ra, anh sẽ để cho những người phụ nữ khác trông thấy dáng vẻ này của anh sao?"
Hàn Mộc Tử: ""
Tim lỡ mất một nhịp, Hàn Mộc Tử thật muốn tát cho anh một bạt tại để thức tỉnh anh: "Đến lúc nào rồi anh còn ở đây mà so đo cái này, mạng anh quan trọng hay mặt mũi quan trọng hơn"
Cô tức giận đến không nhịn được, đôi mắt cũng đã đỏ lên.
Nhìn dáng vẻ này của cô, Dạ Mạc Thâm nhịn xuống cơn đau đớn đến tận xương phía sau lưng, ánh mắt chuyên chủ nhìn chăm chấm cô, môi mỏng hé mở: "Em quan trọng.
Khóe miệng Hàn Mặc Tử giật một cái: "Anh..
Cái người này, đến lúc nào rồi mà còn có tâm tư nói cái này. Hàn Mặc Tử bị anh chọc tức đến không chịu được, hung hăng trừng mắt liếc anh một cái
Nhưng ảnh mặt này Dạ Mạc Thậm nhìn thấy lại giống như mang theo ý hờn doi, mỗi mỏng tái nhợt hơi nhếch lên "May mắn anh tới kịp, nếu như những thứ đó tạt đến trên người của em thì hậu quả khó mà lường được.
Hàn Mặc Tử.". Anh có thể ngậm miệng lại được không? Bây giờ anh nên lo lắng chính là tổn thương sau lưng anh kìa!"
Người này bị gì vậy chứ? Rõ ràng phía sau lưng đã bị thương thành như vậy mà anh còn già mồm nói nhảm mấy thứ này
Thật là đáng ghét chết mất
Hàn Mộc Tử không trả lời lại anh nữa, vây quanh phía sau lưng anh tiếp tục xả nước. Tiểu Nhan còn ở bên ngoài hỏi, cô đành phải mở miệng nói: "Cậu chở ở bên ngoài đi, nơi này có mình được rồi. Chờ xe cứu thương tới, chúng ta sẽ ra "Vậy được rồi." Tiểu Nhan kỳ thật rất nghe lời Hàn Mộc Tử, cô phân phó như nào Tiểu Nhan sẽ làm như vậy, vậy nên cô ấy lập tức đi xuống lâu chờ xe cứu thương.
Trong toilet chỉ có tiếng nước róc rách chảy xuống, hô hấp của hai người bị tiếng nước che đây. Hàn Mộc Tử vẫn đứng ở phía sau lưng Dạ Mạc Thâm giúp anh xả phía nước, cô thật không còn cách nào khác, trước khi xe cứu thương đến, cô chỉ có thể làm được việc này.
Một trái tim loạn không còn hình dáng, bây giờ Hàn Mộc Tử chỉ hi vọng xe cứu thương sẽ nhanh đến. Mà hết lần này tới lần khác Dạ Mạc Thâm bị thương nặng như vậy lại không rên một tiếng
Trong lòng cô thật xót đến không chịu nổi.
Rốt cục, cuối cùng Hàn Mặc Tử cũng nghe được tiếng còi xe cứu thương, trong nháy mất đỏ giống như tiếng trời. "Xe cứu thương tới?" Hàn Mặc Tử ngẩng đầu, trong mắt kích động đến phát sáng "Sợ à?" Dạ Mạc Thâm vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên hỏi một câu
Hàn Mộc Tử nhìn về phía cái ót của anh: "Cái gì?"
Anh xoay người, đối mặt với cô, Hàn Mộc Tử biển sắc: "Anh quay trở lại, tôi còn phải giúp anh tiếp tục xả nước."
Sac mặt Da Mạc Thâm rất khó coi, bờ môi trắng bệch, trấn toát đầy mò hỏi lạnh, có thể thấy được vết thương kia đau bao nhiêu.
Nhìn thấy dáng vẻ của anh như vậy, Hàn Mặc Tử lập tức đi xem miệng vết thương của anh.
Anh không nói một lời, nhưng cũng không nhúc nhích nhìn xem minh: "Có sợ anh chết hay không?"
Trong lòng Hàn Mộc Tử nhảy một cái, liền vòng ra phía sau lưng anh, tiếp tục xả nước lạnh phía sau lưng, một bên hung ác nói: "Anh bớt ở đây nói hươu nói vượn đi, chỉ bị thương như vậy mà anh muốn chết thì cũng khó đấy. "Xem ra, là em không sợ" Dạ Mạc Thâm cười nhẹ một tiếng Hàn Mộc Tử cảnh giác nhíu mày lại: "Rốt cuộc anh có ý gì?" "Không có gì."
Rất nhanh cứu hộ đã mang cảng cứu thương đến, đi thắng tới cửa phòng vệ sinh. Hàn Mộc Tử nghe được tiếng lập tức mở cửa ra, sau đó đưa Dạ Mạc Thâm ra ngoài làm sơ cứu, Sau khi sơ cứu xong, Dạ Mạc Thậm được đưa lên xe cứu thương. Dù sao anh cũng bị thương thành như vậy, Hàn Mộc Tử cũng không thể nhẫn tâm vứt bỏ mặc kệ anh, cho nên cũng đi theo lên xe cứu thương.
Sau khi lên xe cứu thương, Dạ Mạc Thâm vẫn chăm chú nằm lấy tay cô không thả
Giữa chừng Hàn Mộc Tử muốn tránh thoát nhưng Dạ Mạc Thâm nằm càng chặt hơn, cô muốn rút tay trở về cũng không có cơ hội.
Hàn Mặc Tử nhìn một bên mặt tái nhợt của anh, trong lòng lên lút nghĩ thầm: Đã bị thương thành như vậy rồi, lấy sức lực ở đâu mà lớn như vậy? Lại nói vết thương sâu như vậy, anh còn dùng nhiều sức như vậy, lỡ khiến cho vết thương trở nên nghiêm trọng hơn làm sao bây giờ? Nghĩ đến dáng vẻ anh vừa rồi phấn đấu quên mình che chăn thay cô, Hàn Mộc Tử lập tức mềm lòng.
Thôi vậy, anh muốn năm thì năm đi.
Dù sao nằm tay thôi mà, cô cũng không mất miếng thịt nào cả. Thế là Hàn Mộc Tử từ bỏ giãy dụa, đem bàn tay mềm mại nhỏ bé giao cho anh.
Dạ Mạc Tham cảm đôi tay mềm mại không xương nhỏ nhận kia, tâm mềm nhũn như được ăn kẹo đường. Bao nhiều năm rồi lần đầu tiên anh mới cảm nhận được trong lòng phong phú như vậy.
Mặc dù đau đớn phía sau lưng đau đến tận xương, nhưng đã có người phụ nữ này bên cạnh anh rồi.
Mỗi mộng tại nhợt hơi nhếch lên, Dạ Mạc Thậm cảm thấy thật vui vẻ. "Anh này, đã bị thương thành vậy rồi còn vui vẻ cái gì? Y tá nhìn thấy nụ cười quỷ di anh, nhịn không được hỏi một câu. Hàn Mặc Tử nghe vậy vội vàng nhìn sang Dạ Mạc Thâm, kết quả là nhìn được gương mặt vẫn lạnh lùng không có biểu tình gì của anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT