Đám người Hàn Mộc Tử xem như chính thức chuyển tới ở, ngủ một buổi tối, tư thế đi đường của Tiểu Nhan cũng trở nên quái dị. "Mẹ nó! Nếu như không phải có bồn cầu, mình đoán chừng đến đi vệ sinh mình cũng không thể ngồi xổm được." Tiểu Nhan xoa bắp chân đau nhức của mình, trên mặt khóc không ra nước mắt: "Chẳng phải quét dọn chỉ đến trưa thôi sao? Chân của mình có cần phải như thế không? Nó cũng quá tệ hại mà"

Một bên cô ấy chỉ vào hai chân của mình, một bên lên án. Hàn Mặc Tử cũng không có tốt hơn bao nhiêu.

Hai người bình thường rất ít vận động, đột nhiên làm việc nặng như vậy, liên sẽ dẫn đến bị kéo căng cơ bắp, hoặc là mệt quá độ. Sắc mặt Hàn Mộc Tử không tốt lắm, may mắn hôm nay là chủ nhật, nếu như là thứ hai, cô cảm giác chính mình cũng không có cách nào mang giày cao gót đi làm được mất. "Đúng rồi, hôm qua Lâm Thanh Thanh không có tới, đến thứ hai khẳng định cô ta đã tích một bụng lửa lớn tới tìm chúng ta gây phiền phức đây.

Nghĩ đến Lâm Thanh Thanh, Hàn Mộc Tử mấp máy môi, không nói gì thêm nữa. "Cậu không muốn đến gần Dạ Mạc Thâm, nhưng anh ta lại một luôn quấn lấy cậu. Lâm Thanh Thanh lại thích anh ta như vậy, sau đó bởi vì anh ta mà nhằm vào cậu. Mộc Tử à. Cậu mau nghĩ biện pháp gì đi, bây giờ Lâm Thanh Thanh là khách hàng của chúng ta, tiếp tục như vậy mãi cũng không được. Tóm lại cũng không thể mỗi lần đều đối phó như lần này?" "Mình cũng đang suy nghĩ." Hàn Mặc Tử buông thông tầm mắt, kỳ thật cô đã nghĩ tới chuyện này, thảo chuông cần người buộc chuông.

Đây là do Dạ Mạc Thâm đi xem mất chọc ra nợ đào hoa, có quan hệ gì với cô chứ không hiểu sao người ta lại tìm tới cửa, gây sự với cô, thật là làm người ta đau đầu,

Vừa nghĩ tới tình huống anh cùng mình chưa ly hôn, lại đi xem mất người phụ nữ khác, Hàn Mộc Tử đã cảm thấy trong lòng cực kì không thoải mái. Ha ha, còn không biết xấu hổ nói với cô bọn họ chưa ly hôn nữa chứ. không có ly hôn thì anh đi xem mất cái gì hả? Hàn Mặc Tử hoàn toàn không biết trong lúc vô tình lửa giận của cô đã vút cao. "Suy nghĩ cái gì vậy?" Tiểu Nhan lại gần, hỏi ra một vấn đề rất quan trọng. Thật ra lần trước lúc ở quán ăn, cậu cố ý đẩy mình ra, để cho mình mang theo Đậu Nhỏ đi trước, có phải vì lo lắng anh ta nhìn thấy Đậu Nhỏ phải không?"

Hàn Mặc Tử: "..."

Sắc mặt cô hơi tại đi

Tiểu Nhan chậc chậc hai tiếng: "Bây giờ anh ta còn chưa chết tâm đối với cậu, có phải cậu sợ anh ta biết Đậu Nhỏ là con của anh ta không?"

Hàn Mặc Tử nghe vậy, trong lòng đột nhiên giật mình: "Con của anh ta?" "Đúng vậy, dáng dấp giống nhau như vậy, liếc một cái là nhận ra con của anh ta rồi." Tiểu Nhan vô tâm gật đầu nói

Những lời này lại làm cho Hàn Mặc Tử run sợ, cô cản môi dưới, ý nghĩ lại trở nên hỗn loạn lên, nếu như Đậu Nhỏ là con của anh, vậy người đàn ông lạ mặt năm đó ở trên xe không phải là

Hồi ức vỡ vụn thành những mảnh nhỏ, bí mật mang theo ở quả khử đột nhiên cảm xúc bị đánh ập đến. Hàn Mộc Tử đột nhiên cảm giác mình bị những cảm xúc đó ép tới không thở nổi, chỉ có thể nhanh chóng đem mình từ đó rút ra. "Đừng nhắc lại những chuyện này nữa, mình không muốn để cho anh ta biết sự tồn tại của đứa nhỏ. Nếu có việc xảy ra như lần trước, Tiểu Nhan... Cậu nhất định phải giúp mình!"

Nói xong lời cuối cùng, Hàn Mặc Tử nghiêm túc nhìn Tiểu Nhan.

Anh mat kia có thể nói là vô cùng chân thành tha thiết.

Mặc dù Tiểu Nhan không rõ tại sao cô muốn làm như vậy, chẳng qua giữa bạn bè tốt xưa nay không cần hỏi cái gì, chỉ cần làm theo là được rồi, cô ấy gật đầu, đáp ứng. Da mặt Da Mạc Thâm rất dày, ngày thứ hai lại gọi điện thoại cho cô, kể một số việc không đầu, giống như là nam nữ trẻ tuổi vừa nói yêu thương thường xuyên làm loại chuyện nhàm chán này.

Hàn Mặc Tử cảm thấy thật nhàm chán, thế nhưng Dạ Mạc Thầm thật thích thú. "Dạ Mạc Thâm, nếu như anh rảnh rỗi đến nhàm chán, vậy tôi có một chuyện nghĩ anh rất thích hợp để đi làm." "Chuyện gì, em nói đi."

Hàn Mặc Tử không mang theo bất cứ tia cảm tình nào, nói: "Tôi hi vọng Dạ Mạc Thâm anh có thể kiểm soát tốt nợ đào hoa của mình."

Nghe vậy Dạ Mạc Thâm không khỏi sửng sốt, một lát sau anh nghĩ tới cái gì, mỗi mỏng vui vẻ câu lên: "A? Đây là em đang ghen sao?"

Hàn Mặc Tử lạnh lùng cười. "Cậu chủ Dạ thật đúng là nghĩ nhiều rồi, khả năng những bông hoa đào này anh rất thích thủ, anh muốn tìm bao nhiêu hoa đào hạt sương hoặc là tri kỷ cũng không có quan hệ gì với tôi, nhưng xin đừng liên luỵ đến tôi."

Lời nói này ra, đầu bên kia yên lặng một lúc, sau đó giọng nói của anh có chút trầm thấp hỏi: "Cô ta đi tìm em gây phiền toái?" Cô ta ở đây là chỉ ai, tất nhiên không cần phải nói. Nhưng Hàn Mộc Tử lại cảm thấy cực kì mỉa mai, cho nên giọng nói lập tức trở nên cứng rắn nói với anh một câu: "Không biết cô ta trong miệng anh là chỉ người nào vậy?" "Em không cần phải nói những lời này đâm chọt anh." Dạ Mạc Thâm câu mỗi: "Bằng không... Sẽ chỉ làm anh cảm thấy em còn rất quan tâm anh đấy Mộc Tử

Hàn Mặc Tử: "."

Lúc anh gọi tên của cô, tiếng nói tận lực giảm thấp xuống mấy phần, sau đó trở nên từ tính, giống như tiếng đàn Cello chậm rãi, phút chốc va vào tận tâm hồn của cô.

Hàn Mặc Tử cảm giác tim bị người ta hung hãng va vào một phát, trước mặt có chút nổi lên đom đóm.

Sau đó cô rất mau ổn định tâm tình lại, hung hăng cần mỗi dưới của mình, về sau âm thanh lạnh lùng nói: "Tóm lại, tôi không muốn thay anh xử lý những việc không có bất kỳ quan hệ nào với tôi trong cải cục diện rối răm này"

Nói xong, cô lại trực tiếp cúp điện thoại của Dạ Mạc Thâm.

Sau cô lại nhìn điện thoại mà trong lòng nổi nóng, Tiểu Nhan ở bên cạnh bưng lấy khuôn mặt, một mặt phiền muộn. "Mình phát hiện, từ sau khi cậu gặp lại anh ta, tính tình càng ngày càng dễ nổi nóng"

Hàn Mộc Tử.". Mình cũng không muốn như vậy. "Phải khống chế được mình" Tiểu Nhan nghiêm túc nói.

Hàn Mặc Tử đưa tay sờ lấy trán của mình, thật là xấu hổ, khỏe miệng cô kéo ra: "Mình sẽ cố hết sức, bây giờ mỗi lần mình gặp phải anh ta thi không nhịn được lập tức nổi giận.

Tiểu Nhan bưng lấy gương mặt nghĩ nghĩ: "Là ghen sao?" Mí mắt Hàn Mộc Tử nhảy dựng một cái: "Làm sao có thể chứ?" "Vậy cậu tức giận như vậy làm cái gì, hơn nữa còn nói chuyện này với anh ta nhiều lần, tận lực cường điệu như vậy càng chứng tỏ cậu rất để ý chuyện này. "... Tiểu Nhan, chẳng lẽ cậu muốn mình đi giải quyết chuyện này à?" Tiểu Nhan dùng sức lắc đầu. "Việc này để anh ta tự đi giải quyết đi, dù sao đây chính là phiền phức do anh ta gây ra. "Anh ta gây ra nhiều phiên phức cho mình như vậy, mình không chot anh ta vài câu, lửa nóng trong người khó mà tiêu được, chứ không phải ghen tuông gì cả, cậu hiểu chưa?"

Tiểu Nhận ngơ ngác gật đầu cải hiểu cái không. "Hiểu rồi!"

Mặc dù Tiểu Nhan nói cô ấy hiểu rồi, nhưng Hàn Mặc Tử vẫn cảm thấy hình như không phải có chuyện như vậy, cô càng ra sức giải thích lại càng giống như đang che giấu. Khỏe miệng cô giật giật, cuối cùng cũng không nói thêm cầu nào nữa.

Dù sao cũng là bạn tốt, cô ấy thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thể đó đi.

Hàn mộc tử cầm điện thoại di động trên tay thật lâu.

Mà bên này.

Sau khi Dạ Mạc Thâm cúp điện thoại, anh ngồi trầm tư hồi lâu. Nghĩ đến gần đây Hàn Mộc Tử sẽ bị người phụ nữ kia gây rác rồi, anh lập tức tìm nick facebook của cô ta gửi cho cô ta một tin nhan.

Lúc Lâm Thanh Thanh nhận được tin nhan do Dạ Mạc Thầm gửi đến, cả người cô ta hưng phấn hẳn lên.

Dạ Mạc Thâm hỏi cô ta ngày mai có rảnh không? Lâm Thanh Thanh căng thẳng một hồi, sau đó trả lời lại: "Ngày mai em phải đi luyện dương cầm, nhưng em có thể xin phép nghỉ, anh có chuyện gì không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play