"Cô, đây đều là suy đoán của cô! Cô cướp đi đối tượng hẹn hò của người khác mà còn tỏ ra phách lối như thế, thiết kế ra được tác phẩm cũng toàn là thứ rác rưởi thôi.
Sắc mặt Hàn Mộc Tử lạnh xuống: "Tôi đã nói rất rõ ràng như vậy rồi, tôi không có cướp đối tượng hẹn hò của cô. Anh ấy cũng không phải bạn trai của cô, căn bản không tồn tại vấn đề cướp hay không cướp. Tiếp theo chúng ta nên trở lại chuyện chính đi, cô Lâm có chỗ nào không hài lòng đối với bản thiết kế của ta, chúng ta cùng thảo luận một chút."
Lâm Thanh Thanh có chỗ nào không hài lòng với tác phẩm của cô, cô ta hài lòng chết mất ấy chứ.
Nhưng sau khi cô ta nhìn thấy Dạ Mạc Thâm ôm Hàn Mặc Tử, trong nháy mất cô ta cảm thấy những thiết kế này buồn nôn chết! Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Thanh cười lạnh nói: "Tác phẩm thiết kế của cô nói với tôi trước đó chênh lệch nhiều lắm, vẽ lại đi. Cô ta cố tình muốn làm khó Hàn Mộc Tử đấy. "Vẽ lại lần nữa sao?" Hàn Mặc Tử mỉm cười một cái: "Vậy cô Lâm nói rõ cho tôi biết cô muốn vẽ kiểu như thế nào?" "Lộng lấy! Làm sao cho thật lộng lẫy vào!" Lâm Thanh Thanh nói thắng một câu "Được." Hàn Mặc Tử gật đầu: "Cô Lâm đã nói rõ yêu cầu như vậy, tôi sẽ dựa theo lời nói của cô mà thiết kế "Buổi sáng mai tôi muốn thấy bản thiết kế mới. Lâm Thanh
Thanh lại nói một câu, Hàn Mộc Tử sững sở, vô ý thức nhìn chăm chấm cô ta.
Đại khái là nhìn thấy có gặp khó khăn, Lâm Thanh Thanh rất đắc ý, hai tay vòng ở trước ngực tỏ ra cao ngạo nhìn cô. “Thế nào? Được hay không?"
Hàn Mặc Tử nhìn chăm chăm cô ta trong chốc lát, gặt đầu "Đương nhiên có thể, sáng mai cô Lâm có thể quay lại - Tốt." Lâm Thanh Thanh thu hồi tay, cầm túi xách của mình lên, cười lạnh nói: "Vậy tôi chờ mong biểu hiện vào ngày mai của cô
Nói xong cô ta lập tức vượt qua Hàn Mộc Tử đi ra ngoài, lúc đi đến trước mặt Hàn Mộc Tử, cô ta dừng bước, liếc nhìn cô nói: "Tôi khuyến cáo cô một câu, cô đã mở công ty, trước khi làm bất cứ chuyện gì cũng nên suy nghĩ một chút tình huống của chính mình. Cướp người đàn ông của người khác sẽ phải trả giá thật lớn đấy.
Sau đó cô ta hung hăng đụng bả vai của Hàn Mộc Tử, rồi đi ra ngoài như dáng vẻ của con gà trống lớn dành được chiến thắng Hàn Mặc Tử đứng yên tại chỗ, trong tay còn nằm vuốt phần tác phẩm thiết kế kia. Sau khi Lâm Thanh Thanh đi ra ngoài, Lãnh Nguyệt Nguyệt với Tiểu Nhan đang trốn ở ngoài cửa nghe lén lập tức đi vào. "Mẹ nó, cái cô Lâm Thanh Thanh đó có bệnh à! Cô ta lại dám nói cậu cướp bạn trai của cô ta? Chẳng qua là xem mắt thôi mà, làm sao lại thành bạn trai cô ta được chứ? Cô ta còn cần mặt mũi không vậy?"
Tiểu Nhan nhanh mồm nhanh miệng, vừa đi vào đã trực tiếp măng người. Lãnh Nguyệt Nguyệt lại quan sát đến biểu hiện Hàn Mộc Tử, cô ta có chút buồn bực nói. "Vừa rồi các người nói chuyện bọn tôi đều nghe hết rồi, tôi cảm thấy cô ta đúng là có vấn đề mà có ta đang ảo tưởng Dạ Mạc Thâm là chồng tương lai của cô ta đấy à. Người đàn ông giống như cậu chủ Dạ thật sự có rất nhiều phụ nữ đều muốn gả cho anh ấy mà."
Hàn Mộc Tử mấp máy mồi, không có nói tiếp. "Mộc Tử, cô ta đã quá đáng như vậy mà cô còn nói cái gì buổi sáng ngày mai sẽ giao bản thiết kế cho cô ta, mà còn phải là một bộ thiết kế thật lộng lẫy. Vậy làm sao có biết ngày mai cô ta có tiếp tục kiếm chuyện nữa không?"
Hàn Mộc Tử mỉm cười một cái: "Sẽ tiếp tục " "Vậy mà cô còn đáp ứng cô ta?" "Không đáp ứng thì có thể như thế nào đây?" Hàn Mặc Tử đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống, sắc mặt vô cùng bình tĩnh. Tiểu Nhan nhìn dáng vẻ bình tĩnh này của cô, trong lòng cô ấy gấp muốn chết, vậy quanh bên cạnh có hỏi: "Cậu đừng như vậy có được không hả? Cô ta đã khinh thường cậu như vậy mà cậu còn nén giận.
Lãnh Nguyệt Nguyệt cũng đi tới: "Nếu như là tôi, đụng phải loại phụ nữ này chắc chắn tôi sẽ nhịn không được mà trực tiếp cho cô ta một bạt tai. Tự luyền tới cực điểm vậy cũng thôi đi, còn không biết xấu hổ giận chó đánh mèo lên người cô. Mà xảy ra chuyện như vậy cũng không phải có nguyện ý, cô nên đi tìm Dạ Mạc Thâm mới đúng. "Không được, cậu có thể nhịn nhưng mình nhịn không được, bây giờ tôi sẽ đi tìm cô ta nói lý lẽ!" Tiểu Nhan tức giận đến mức xân một tay áo lên, bộ dáng muốn quay người đi tìm cô ta đánh nhau. "Quay lại đây!" Hàn Mộc Tử lạnh giọng gọi cô ấy lại
Tiểu Nhan dừng bước lại, quay đầu bất mãn: "Mộc Tử, sao cậu lại ngăn cản mình?"
Hàn Mặc Tử đứng dậy, thở dài: "Cậu đi tìm cô ta lý luận thì có ích lợi gì? Bây giờ cô ta là khách hàng của chúng ta, đối đãi với khách hàng như thế nào cậu quên rồi sao? Huống chi cởi chuồng còn cần người buộc chuông làm, cậu đi tìm cô ta sẽ chỉ giống như đã rét vì tuyết lại thêm lạnh vì sương mà thôi.
Nghe vậy, Lãnh Nguyệt Nguyệt cũng cảm thấy, nói có đạo lý, gật đầu phụ họa: "Mặc dù tôi cũi rất tức giận, nhưng chẳng qua tôi cảm thấy Mộc Tử phân tích rất đúng, vẫn là không nên đi." Cô ta chuyển hướng nhìn về phía Hàn Mộc Tử: "Vậy cô định làm như thế nào? Buổi sáng ngày mai cô ta muốn thấy tác phẩm thiết kế, không phải cô sẽ lại giống với lần trước không ăn không uống mà vẽ cho cô ta đấy chứ?"
Hàn Mộc Tử lắc đầu: "Không vẽ "Không vẽ?" Lãnh Nguyệt Nguyệt trừng to mắt. "Không phải, vẽ vẫn phải vẽ, nhưng... Ứng phó một chút là được rồi."
Dù sao bất luận có vẽ nên tác phẩm như thế nào thì đối với
Lâm Thanh Thanh mà nói cũng sẽ là rác rưởi. Cho dù bây giờ có có lấy ra tác phẩm được giải thưởng đưa tới trước mặt cô ta, lúc này Lâm Thanh Thanh cũng không chút do dự vứt tác phẩm của cô xuống sản nhà mà thôi.
Bởi vì cô ta đối với cô đã mang theo cảm xúc khác trong đó.
Dạ Mạc Thầm...
Ảnh mặt Hàn Mặc Tử dân dẫn ảm đạm xuống: 'Tên khốn này Từ sau khi anh lại gần cô, chuyện gì cũng không làm ra hồng ngược lại còn đem đến cho cô một đống phiên phức.
Vừa nghĩ đến sau này sẽ còn nhiều chuyện giống như thế này xảy ra, Hàn Mộc Tử đã cảm thấy thật đau đầu.
Cô phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi người đàn ông giống như keo dán da chó này đây?
Vì sao năm năm trước và năm năm sau anh lại thay đổi nhiều như vậy? Cô thật hy vọng anh giống như trước kia, kiêu ngạo, tôn nghiêm lớn hơn trời, lại không để cô vào mắt.
Nhưng bây giờ.
Người đàn ông đó lại không còn chút liêm sỉ nào, uy hiếp không cho phép có xóa kết bạn Facebook với anh.
Đau đầu, thật là đau đầu
Đối xong khóa cửa còn phải quét dọn, mà dọn dẹp đồ đạc cũng cần thời gian.
Vừa vặn sau ngày hôm nay là cuối tuần, Hàn Mộc Tử dự định thu dọn chút đồ đạc dời sang bên này.
Cô, Đậu Nhỏ và Tiểu Nhan mới về nước không được bao lâu, cho nên cũng không có nhiều đồ như vậy. Đồ dùng trong nhà cũng đều đầy đủ cả, nếu như muốn chuyển sang đây, nhiều nhất mang theo rương hành lý là đủ rồi. Cho nên khi lúc trời tối Hàn Mộc Tử tùy tiện vẽ một bộ trang phục rồi bỏ lên giường đi ngủ.
Đậu Nhỏ nằm ở bên người của cô đang ôm truyện tranh, Hàn Mộc Tử ý thức được cậu bé năm bên cạnh, đôi mi thanh tú khế nhíu lại, nói: "Đậu nhỏ, lúc năm không thể đọc sách, như vậy đối với mắt không tốt"
Nghe vậy, Đậu Nhỏ lập tức vứt truyện tranh sang một bên: "Mẹ, con quên mất Mẹ đừng tức giận"
Hàn Mộc Tử bất đắc dĩ nhìn cậu nhóc một cái, đưa tay nhéo nhéo cái mũi của cậu "Quỷ nghịch ngợm, hai ngày nữa chúng ta thu dọn đồ đạc chuyển sang nhà mới, đến lúc đó con phải tự mình ngủ ở một phòng "Ở Đậu Nhỏ có chút buồn bực, lại có chút ấm ức: "Nhưng Đậu Nhỏ muốn cùng ở một chỗ với mẹ mà, có thể không ngủ một mình có được không ạ? Đậu Nhỏ sợ tối" "Sợ tối sao? Con đã năm tuổi còn sợ tối, vả lại con đã là một cậu bé mạnh mẽ nữa đấy."
Đậu Nhỏ ôm cánh tay của cô, không nghe theo "Mẹ mẹ mẹ " "Ngoan, sau này lớn rồi cũng nên ngủ một minh, không thể lúc nào cũng ý lại vào mẹ được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT