Tin tức này đối với Hàn Mộc Tử mà nói, không thể nghi ngờ giống như sấm sét giữa trời quang, làm cho cô nửa ngày còn chưa hoàn hồn.
Về mặt pháp lý vẫn còn là vợ chồng, đây là ý gì?
Hàn Mộc Tử cảm giác nhịp tim của cô như muốn ngừng đập.
Dạ Mạc Thâm đứng dậy, đôi chân thon dài đi xuyên qua những tấm lưới, sau đó dừng lại trước mặt cô, đưa tay thay cô đem sợi tóc lưa thưa trên trán đẩy ra, giọng nói nhẹ nhàng và quyến rũ. “Trong năm năm qua, chúng ta căn bản không có ly hôn.”
Hàn Mộc Tử chợt ngẩng đầu lên, thở gấp.
Sao có thể? “Em cho là, người phụ nữ của Dạ Mạc Thâm tôi nghĩ muốn làm liền làm, không muốn làm sẽ không làm sao?”
Nói đến đây, ánh mắt của Dạ Mạc Thâm càng thêm ý tứ hơn, ánh mắt xa xăm khiến cô không nhìn ra cảm xúc, anh tiến gần từng bước, vươn tay ôm lấy bả vai của cô, cúi người xuống nhẹ nhàng thổi khí vào tại cô. “Anh sẽ không bỏ qua cho em, càng sẽ không giơ cao đánh khẽ. Bởi vì em cho tới giờ vẫn là người phụ nữ của Dạ Mạc Thâm, em căn bản không có quyền dừng lại.”
Hàn Mộc Tử sửng sốt khoảng ba giây, chợt lui về phía sau một bước dài, sau đó giận dữ hét lên. “Anh dựa vào cái gì nói tôi không có quyền dừng lại, ở riêng năm năm, cho dù không có được sự đồng ý của anh, tôi cũng có thể cùng anh ly hôn!”
Giọng nói của cô có chút lớn, thu hút ánh mắt của những người xung quanh nhìn sang, Dạ Mạc Thâm ngược lại không để ý, cho dù là người khác đứng ở trước mặt quan sát anh cũng sẽ không có ý kiến.
Bình thường Hàn Mộc Tử cũng e ngại, thế nhưng có lẽ câu em không có quyền dừng lại kia của Dạ Mạc Thâm chọc tới cô, cho nên cô đặc biệt tức giận đáp trả một câu, hiện tại cũng không thèm để ý những người khác đang nhìn. "Ly hôn", hai từ này thốt ra từ miệng của cô, thực sự là làm cho người ta không vui. Anh từng bước đi về phía trước, siết chặt cánh tay của cô. “Nếu ly hôn đơn giản như em nghĩ, thì em cũng sẽ không làm vợ của Mạc Dạ Thâm anh năm năm này.
Nghe vậy Hàn Mộc Tử chậm rãi mở to hai mắt nhìn: “Anh kiểm soát tôi?"
Một lát sau, Hàn Mộc Tử dùng sức hất tay của anh ra, bước chân có chút lảo đảo mà lui về phía sau, chuyện này quá đột ngột, cô cần phải đi hỏi Hàn Thanh rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Hàn Mộc Tử liền xoay người rời đi, Dạ
Mạc Thâm vốn định muốn đuổi theo, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, bước chân liền dừng lại tại chỗ. Anh đem tin tức này nói cho cô, cô nhất định là cần thời gian để tiêu hóa, để cô một mình cũng tốt.
Nghĩ tới đây, Dạ Mạc Thầm liền nhìn Tiêu Túc đứng ở một bên: “Đưa cô ấy trở về đi, trên đường chú ý an toàn.
Tiêu Túc gật đầu, sau đó rất nhanh đi theo.
Hàn Mộc Tử vốn muốn bắt xe để về nhà, thế nhưng Tiêu Túc chạy xe tới trước mặt cô. “Cô Shelly, lên xe đi, ở đây rất khó gọi xe. Hơn nữa là do tôi đưa cô tới, cậu Dạ bảo tôi đưa cô về.”
Nghe được tên của Dạ Mạc Thâm, ảnh mắt của Hàn Mộc Tử liền run lên một cái, sau đó có ngước mắt nhìn về phía Tiêu Túc ngồi ở trong xe: "Anh ta nói đều là thật sao?”
Nghe vậy, Tiêu Túc ngừng lại một lúc, không có trả lời.
"Cậu là trợ lý của anh ta, chuyện của anh ta cậu đều biết, nói cho tôi biết, anh ta nói có phải thật hay không? Năm năm nay, tôi cùng anh ta không có ly hôn?”
Sau cùng Tiêu Túc vẫn gật đầu một cái, vẻ mặt có chút cứng lại. “Đúng vậy.”
Hàn Mộc Tử chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ trong lòng đều vỡ nát, khó chịu đến không thở nổi.
Vậy rốt cuộc cô rời đi mấy năm nay tính là cái gì?
Là một trò đùa sao? “Cô Shelly, lên xe đi."
Tiêu Túc thúc giục.
Hàn Mộc Tử không để ý tới anh ta, tự mình bước lên phía trước, một bên để lại một câu: “Không cần, tôi muốn yên tĩnh một mình." “Thế nhưng... “Đừng đi theo tôi.”
Bóng lưng mảnh khảnh lộ ra vẻ dứt khoát, nếu như cậu ta vẫn tiếp tục đi theo, đoán chừng cô cũng sẽ không lên xe của cậu ta.
Nghĩ tới đây, Tiêu Túc không thể làm gì khác hơn là gọi điện cho Dạ Mạc Thâm, thuật lại tình hình hiện tại: “Cậu Dạ, làm sao bây giờ? Cô ấy không muốn lên xe, tôi cũng không có cách nào khác."
Bên kia trầm mặc một lúc lâu, một lát sau Dạ Mạc Thâm lạnh lùng nói: “Đi theo cô ấy, cho đến khi cô ấy về nhà an toàn mới thôi.” “Vâng.” Lúc này Tiêu Túc mới cúp điện thoại, sau đó lái xe chậm rãi đi theo phía sau Hàn Mộc Tử. Nơi này là nhà hàng cạnh biển, cho nên Hàn Mộc Tử đi một lúc rất lâu mới tới được đường lớn, gió biển thổi vào khiến quần dài và tóc đen của cô tung bay tán loạn, hơn nữa khuôn mặt Hàn Mộc Tử xinh đẹp, vóc người cao gầy, cho nên có xe lái qua không nhịn được dừng lại hỏi cô. “Người đẹp, đi đâu vậy? Có muốn anh cho đi nhờ một đoạn hay không?”
Hàn Mộc Tử lạnh lùng liếc mắt nhìn người nọ, ngay cả đáp lại cũng lười nói với loại người này.
Loại này trên đường tùy tiện tới gần, cô hoàn toàn không cần dành cho bất kỳ sự lễ phép nào.
Ánh mắt của cô tuy rằng rất lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại trong trẻo, khuôn mặt rất đẹp, cho nên cái nhìn này khiến cho người đàn ông kia trực tiếp xem nhẹ. “Người đẹp, đừng lạnh lùng như thế chứ? Ở đây rất khó bắt xe, cơ bản đều là khách du lịch, trong xe của anh còn hai người bạn nữa, em nói muốn đi chỗ nào anh nhất định sẽ đưa em đến nơi đó."
Hàn Mộc Tử không để ý tới anh ta, nhưng người này vẫn dây dưa không dứt. “Lên xe đi, muốn đi khỏi nơi này phải đi bao lâu đây? Nhìn em gầy như vậy, nhất định sẽ rất mệt mỏi. "" Bước chân cô ngừng một lát, đứng tại chỗ.
Người đàn ông nghĩ tới đây cho rằng cô bị mình thuyết phục rồi nên muốn lên xe, anh ta cười híp mắt. Thời điểm chuẩn bị mở xe nghênh đón cô đi lên, Hàn Mộc Tử lạnh lùng nói một chữ: “Cút "
Nụ cười trên mặt người đàn ông cứng đờ, dường như không có dự liệu trước được cô sẽ nói như vậy, sững sờ ở tại chỗ thật lâu.
Lúc anh ta phản ứng kịp, Hàn Mộc Tử đã đi xa rồi. “Ha ha ha ha, cậu Kỳ hôm nay cũng đụng phải bức tường rồi, hiếm thấy, hiếm thấy. Trước kia cậu dụ dỗ phụ nữ không phải rất lợi hại sao?” Bạn tốt bên trong không ngừng trêu chọc anh ta.
Bị giễu cợt sắc mặt người được gọi cậu Kỳ trở nên hơi khó coi, sau đó mắng: “Mắc mớ gì tới cậu, ông đây nguyện ý. “Là một cô em xinh đẹp đấy, đáng tiếc... Đối phương không coi cậu ra gì.” Bạn tốt tiếp tục trêu ghẹo.
Cậu Kỳ nhìn chằm chằm bóng dáng nổi bật phía trước: “Ông đây thật là có ý với cô ta.”
Tiêu Túc vẫn đi theo phía sau Hàn Mộc Tử, lúc cô bị bắt chuyện Tiêu Túc cũng nhìn thấy, nhưng cậu ta nghĩ không có chuyện gì cho nên không có đi tới ngăn cản. Nhưng chỉ chốc lát sau cậu ta lại thấy chiếc xe kia cũng tiếp tục theo phía sau Hàn Mộc Tử.
Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, thế mà chiếc xe kia lại không thấy xe Tiêu Túc đang lái theo.
Tiêu Túc nhíu mày, đang nghĩ thầm có nên đi lên ngăn cản hay gọi điện thoại báo cho Dạ Mạc Thâm hay không thì thấy Hàn Mộc Tử đã dừng lại ven đường, cô đang vẫy tay xin đi nhờ một chiếc xe.
Đó là một chiếc xe vận tải, vừa lúc đi qua, tài xế thoạt nhìn là một người thành thật, thấy cô vẫy tay thì ngừng lại. “Cô bé, có chuyện gì à?” “Chú ơi.” Hàn Mộc Tử lộ ra dáng vẻ tươi cười: “Cháu muốn đi vào thành phố, có thể cho cháu đi nhờ một đoạn được không?" Ông chú có chút cảnh giác, nhìn xung quanh, Hàn Mộc Tử biết ông đang lo lắng cái gì, chỉ có thể nói: “Cháu cùng bạn đi tới đây, chỉ là bây giờ anh ấy không rảnh cùng cháu trở về, cho nên cháu chỉ có thể tự mình đi về. Chú có thể cho cháu đi nhờ một đoạn đường không? Cháu sẽ trả tiền.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT