Hàn Mộc Tử choáng váng đầu, chỉ kịp đưa tay bám lấy cổ anh, cô sợ mình té xuống, cơn đau truyền tới từ dạ dày khiến cho mặt cô lại nhợt nhạt thêm mấy phần, cô cắn môi dưới nhìn Dạ Mạc Thâm gần trong gang tấc.
“Anh làm gì đấy?”
Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm nhìn cô lạnh như băng, sau đó anh trực tiếp ôm cô xoay người đi.
Bởi vì đi bộ cho nên ngực anh chấn động liên tục, Hàn Mộc Tử muốn đẩy anh ra nhưng cô phát hiện mình không có khí lực, dạ dày truyền tới từng trận từng trận đau đớn, khiến cho cô cơ hồ muốn bất tỉnh.
“Đã đau thành bộ dáng này còn tỏ ra mạnh mẽ cái gì?”
Giọng nói của Dạ Mạc Thậm nghe rất âm trầm, ngay cả sắc mặt của anh cũng giăng đầy mây đen, ánh mắt anh nhìn Hàn Mộc Tử cũng đong đầy tức giận.
Hàn Mộc Tử sửng sốt một chút. Tại sao anh lại tức giận?
Cô có đổ tội cho anh khi nào đâu?
Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử nhằm hai mắt, suy yếu lên tiếng: “Tôi đau là chuyện của tôi, không liên quan đến anh Dạ, anh để tôi xuống đi.”
Dạ Mạc Thâm cười lạnh một tiếng: “Không liên quan đến tôi? Vậy cô muốn như thế nào mới cảm thấy có liên quan tới tôi?”
Hàn Mộc Tử: “…”
Người này, rốt cuộc muốn làm cái gì?
Sao cứ phải dây dưa không rõ với mình như vậy, làm thế anh ta mới vui vẻ được sao? Cô muốn hít sâu một hơi để giảm bớt cơn đau dạ dày của mình, nhưng cơn đau đớn không hề giảm bớt đi mà ngược lại càng biết bát hơn, Hàn Mộc Tử không muốn nói chuyện với anh nữa, chẳng qua là thu lại cánh tay đang ôm cổ anh, sau đó yên lặng đẩy ngực anh, muốn xuống khỏi người anh.
Dạ Mạc Thâm thấy bộ dạng này của cô, tức giận nói: “Đều đã thành ra như vậy còn muốn giãy giụa?”
Hàn Mộc Tử: “Buông tôi ra.”
Giọng nói của cô mặc dù yếu ớt, nhưng lại lộ ra nét kiên định và sự tỉnh táo.
“Hừ.” Dạ Mạc Thậm cười khẩy một tiếng, cũng không nghe lời cô mà buông ra, ngược lại đưa cô đến xe của mình, sau đó mở cửa xe bỏ cô vào ghế phụ lái, sau khom người thắt đai an toàn cho cô.
Thừa dịp anh đi vòng qua chỗ điều khiển, Hàn Mộc Tử giơ tay lên muốn cởi đai an toàn ra xuống xe, nhưng cô phát hiện mình đau đến mức ngay cả tay cũng không nhấc lên được.
Trước kia cô cũng đã từng đau dạ dày, cũng từng mắc bệnh dạ dày.
Nhưng sau khi cô nghỉ ngơi điều trị một đoạn thời gian đều đã khỏi rồi.
Không nghĩ tới… Lần này lại phát tác, hơn nữa phát tác còn trầm trọng hơn tất cả những lần trước.
Tầm nhìn trước mắt cô bắt đầu trở nên không rõ ràng lắm.
Dạ Mạc Thâm chuyển tay lái đi sang một bên, anh liếc nhìn cô, thấy sắc mặt của cô tái nhợt, trán cũng đổ rất nhiều mồ hôi lanh, anh liền vội vàng đạp chân ga.
Khi đến bệnh viện, Dạ Mạc Thâm đưa tay ra tháo đai an toàn của cô, lạnh lùng nói: “Giờ vào xem bác sĩ, lát nữa nếu là cô còn giãy giua thì tôi sẽ…
Nói được phân nửa, Dạ Mạc Thâm phát hiện người trước mắt đã ngất đi, sắc mặt anh bỗng nhiên thay đổi, bất chấp những chuyện khác vội vàng xuống xe ôm cô ra, vọt vào bệnh viện.
Mười lăm phút sau, Dạ Mạc Thâm cuối cùng cũng bố trí xong cho Hàn Mộc Tử, bác sĩ ngước mắt liếc Dạ Mạc Thâm một cái.
“Anh là bạn trai của cô ấy?”
Nghe bác sĩ hỏi thế, Dạ Mạc Thâm sửng sốt một chút, lắc đầu: “Không phải.”
Sau đó rất nhanh bồi thêm một câu: “Tôi là chồng của cô ấy.
Lúc Dạ Mạc Thâm nói những lời này, ánh mắt anh một mực dán chặt ở trên mặt Hàn Mộc Tử.
Hàn Mộc Tử đang nằm ở nơi đó, bờ môi tái nhợt, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không còn giọt máu, trái tim của anh tựa như con kiến bò trên chảo nóng, gấp đến mức không biết nên làm thế nào cho phải.
“Nếu là chồng, vậy anh nên chăm sóc vợ mình cho kỹ mới được. Cô ấy có bệnh dạ dày rất nghiêm trọng, anh không biết chuyện này sao?”
Dạ Mạc Thâm sửng sốt một chút: “Bệnh dạ dày?”
“Rốt cuộc anh làm chồng kiểu gì vậy? Bệnh dạ dày của vợ anh đã nghiêm trọng đến mức này, bây giờ mới tới bệnh viện? Cô ấy ăn uống thường không có quy luật đúng không?”
Bị bác sĩ hỏi như vậy, Dạ Mạc Thẩm mới phát hiện mình không hề hay biết gì đến cuộc sống bây giờ của Hàn Mộc Tử.
Ba bữa cô ăn cái gì, ăn như thế nào anh cũng không biết.
Anh chỉ nhớ mấy lần trước lúc đi đến nhà hàng cùng với Lâm Thanh Thanh, cô toàn gọi đồ uống, uống xong liền rời đi, hơn nữa những đồ uống đa số đều là nước đá.
Nghĩ tới đây, Dạ Mạc Thâm nhíu chân mày.
Có bệnh dạ dày nghiêm trọng thì hẳn không phải là chuyện ngày một ngày hai, nếu cô biết mình có bệnh dạ dày, tại sao còn uống đồ lạnh?
“Được rồi, nhìn anh hỏi một gì cũng không biết, tôi cũng lười nói chuyện với anh. Trước tiên cử ở đây mà truyền nước đi, chuẩn bị một ít cháo, nhớ pha loãng một chút, chờ cô ấy tỉnh lại thì cho cô ấy ăn một chút, sau đó nằm viện quan sát mấy ngày.”
“Cảm ơn bác sĩ.” Sau khi Dạ Mạc Thâm nói cảm ơn bác sĩ, bác sĩ liền rời đi rất nhanh.
Anh đi tới bên cạnh giường, nhìn Hàn Mộc Tử còn đang hôn mê, trong đáy mắt màu mực hiện lên vẻ ưu tư đau lòng.
Năm năm này, rốt cuộc cô đã sống như thế nào vậy?
Sao lại biến mình thành cái bộ dạng này? Vốn là… Dạ Mạc Thâm nhìn hiện tại cô thay đổi lớn như vậy, cho là cô hẳn đã chăm sóc cho chính mình rất tốt mới đúng, không nghĩ tới… Cô lại còn có bệnh dạ dày.
Loại bệnh này, không phải chỉ có loại người không tự biết chăm sóc bản thân, ăn uống không quy luật mới xuất hiện bệnh sao?
Đột nhiên Dạ Mạc Thâm cảm thấy có một tiếng rung vang lên.
Sau một hồi Dạ Mạc Thầm mới biết là điện thoại di động Hàn Mộc Tử đặt ở trong túi xách đang rung, anh không có hề do dự chút nào, trực tiếp cầm túi lên, lấy điện thoại di động bên trong ra.
Chiếc điện thoại di động này đã từng ở trong tay anh, chỉ là sau khi Tiêu Túc sửa xong còn không hỏi qua ý kiến của anh đã trả điện thoại di động lại.
Hại anh uổng công bỏ lỡ một cơ hội tốt để tiếp xúc với cô.
“A lô?”
Giọng nói trầm thấp truyền tới từ đầu bên kia điện thoại di động, Tiểu Nhan còn tưởng rằng mình nghe lầm, vì vậy phải nhìn lại dãy số hiện trên màn hình điện thoại di động, sau khi xác nhận không sai số mới đưa điện thoại lên nghe lần nữa.
“Anh, anh là?”
“Dạ Mạc Thâm.”
Anh biết đối phương là ai, bởi vì Hàn Mộc Tử có lưu số Tiểu Nhan.
Mà Dạ Mạc Thâm cũng nhớ cô ấy cho nên trực tiếp nói tên mình ra.
Toàn thân Tiểu Nhan nhất thời run một cái, cô ấy tựa như bị điện giật nghiêng đầu nhìn Đậu Nhỏ đang đứng bên cạnh mình một cái, sau đó nhanh chóng đứng dậy chạy đến ngoài cửa phòng nghe điện thoại.
“Dạ, anh Dạ? Tại sao điện thoại di động của Mộc Tử lại ở chỗ anh?”
Dạ Mạc Thâm nhìn Hàn Mộc Tử đang hôn mê một cái, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
Tiểu Nhan khó khăn nuốt nước miếng một cái, bày tỏ: “Tôi tìm Mộc Tử, anh để cho cô ấy nghe điện thoại đi.”
“Không tiện.” Dạ Mạc Thâm trực tiếp từ chối cô ấy.
Tiểu Nhan trợn to hai mắt.
“Không không không không tiện?”
Anh ta có ý gì? Tiểu Nhan cảm giác cả người đều không ổn, chẳng lẽ Dạ Mạc Thâm đã làm ra chuyện gì đó không bằng cầm thú với Mộc Tử sao? Nhớ tới chuyện ở nhà hàng trước kia, Tiểu Nhan cũng ý thức được “nhân vật lớn” trong lời của đám người kia chính là Dạ Mạc Thậm.
“Đúng, có chuyện nói mau.”
“Tôi, thật ra thì tôi…” Tiểu Nhan suy nghĩ một chút vẫn hỏi: “Tôi chỉ là muốn hỏi một chút bây giờ cô ấy như thế nào rồi? Anh…. Không làm gì cô ấy…”
Dạ Mạc Thâm nghe vậy thì bật cười thành tiếng.
“Cô ấy ngã bất tỉnh, cô cảm thấy tôi còn có thể làm gì cô ấy?”
“Ngã bất tỉnh?”
“Bệnh dạ dày.” Tiểu Nhan kêu lên một tiếng: “Trời ơi, cả ngày hôm nay cô ấy cũng chưa ăn gì, tôi còn đang lo lắng liệu cô ấy có bị tái phát bệnh dạ dày hay không, tôi thật sự là…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT