Ánh mắt vừa sắc bén vừa âm u này khiến cho đám người đều sợ hãi đến kinh hồn bạt vía. Mọi người đều không biết chuyện gì đã xảy ra, lúng túng nhìn Dạ Mạc Thâm. Nhất thời ai nấy đều không biết phải phản ứng như thế nào.
Tiêu Túc thấy vậy cũng cảm thấy kì lạ, không khỏi thuận theo tầm mắt của mọi người nhìn thử.
Kết quả cậu ta nhìn thấy Hàn Mộc Tử đang ngồi ở dưới tầng. Cô đang chống một tay lên mặt bàn, nghiêm túc nói chuyện với người đối diện. Dưới ánh đèn lung linh, bờ môi hồng hồng của cô lại càng thêm trơn bóng. Kết hợp với cặp mắt lạnh lùng sắc sảo lại khiến cô tăng thêm vẻ quyến rũ mê người.
Sau đó, Tiêu Túc lại quay sang liếc nhìn anh Dạ nhà mình một cái.
Lại là cô!
Thảo nào anh Dạ lại nhìn tới mê mẩn, còn khiến cho mọi người phát hiện ra.
“Anh Dạ… Nếu anh nhìn trúng người phụ nữ này thì chúng ta có thể mời cô ấy lên đây ngồi một chút.”
Bởi vì Dạ Mạc Thâm vẫn cứ im lặng không nói lời nào cho nên mọi người đều không dám chắc chắn. Một người trong số đó lớn gan mở miệng nói một câu như vậy, thấy Dạ Mạc Thâm không tỏ thái độ ghét bỏ liền đứng bật dậy đi xuống phía dưới.
Sau khi mấy người kia đi khỏi, Dạ Mạc Thâm vân về ly rượu trong lòng bàn tay rồi nhấp một ngụm uống thử. Bờ môi mỏng chợt cong lên.
Anh cũng muốn nhìn thử, cô sẽ làm như thế nào?
“Anh Dạ!”
Tiêu Túc ở phía sau Dạ Mạc Thâm lại cảm thấy gấp gáp: “Để bọn họ đi xuống như vậy sẽ không làm phiền đến cô Shelly đấy chứ?”
Nghe thấy cậu ta nói vậy, Dạ Mạc Thâm không khỏi nhíu chặt chân mày. Ánh mắt lạnh lùng của anh quét qua người cậu ta một cái.
Tiêu Túc lập tức cảm thấy sau lưng rét run. Thế là cậu ta không dám mở miệng nói chuyện thêm nữa, chỉ có thể lặng lẽ lùi sang một bên, chăm chú quan sát Hàn Mộc Tử ở bên ngoài cửa sổ.
“Hừm, tốc độ phục vụ của nhà hàng này chậm thật đấy. Chúng ta chờ lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy mang món nào lên cả.” Tiểu Nhan vừa cầm điện thoại chăm chú chơi trò chơi vừa giơ tay xoa xoa bụng.
Đúng lúc đó, Đậu nhỏ ngẩng đầu lên nói: “Dì Tiểu Nhan, dì mau chạy ra sau lưng cháu trốn đi. Nếu không thì dì sẽ chết nhanh lắm đấy.
Nghe thấy lời này của Đậu nhỏ, động tác tay của Tiểu Nhan chợt dừng lại. Sau đó cô hung hãng mắng một câu.
“Con mẹ nó. Chẳng qua bà đây chỉ ôm bụng một cái mà tên khốn này dám đánh tới?
Thật sự cho là bà đây dễ bắt nạt lắm sao? Đậu nhỏ, mau xông lên chém đầu tên khốn đó cho di di!”
Lời nói ác liệt như vậy không khỏi khiến mọi người xung quanh tò mò nhìn sang. Sau khi nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ đang chăm chú ôm điện thoại chơi trò chơi thì mới không chú ý tới nữa.
Thấy ánh mắt của mọi người xung quanh đổ dồn về phía mình, Hàn Mộc Tử cảm thấy rất buồn cười.
Tính tình của Tiểu Nhan thật sự rất tốt, cho dù là người già hay trẻ nhỏ đều có thể dễ dàng hòa nhập.
Chỉ là… Hàn Mộc Tử hơi nhíu mày một chút.. Từ khi ngồi đây được một lúc không lâu, cô vẫn luôn cảm thấy có ánh mắt nào đó nhìn chằm chằm vào mình. Mà ánh mắt nóng bỏng như lửa ấy đem lại cho cô một cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Vậy nên Hàn Mộc Tử thử đưa mắt nhìn ngó xung quanh, thế nhưng vẫn không phát hiện ra ai cả.
Thật là kỳ quái. Hàn Mộc Tử giơ tay nhéo nhéo vùng giữa trán buồn bực nghĩ thầm.
Chẳng lẽ là vì hôm nay quá nhập tâm cho nên bây giờ mới sinh ra ảo giác? . Ngôn Tình Hay
Lúc cô còn đang mải mê suy nghĩ, đột nhiên có mấy bóng người cao lớn đi tới trước bàn bọn họ đang ngồi rồi dừng lại.
“Xin hỏi cô một chút.”
Đột nhiên có tiếng đàn ông vang lên bên tại khiến Hàn Mộc Tử giật mình sững sờ. Đúng lúc ấy, rốt cuộc Đậu nhỏ cũng tiêu diệt được đối thủ, đang hào hứng giơ tay lên ăn mừng. Nhìn thấy mấy người đàn ông trung niên mặt mày dữ tợn bất chợt xuất hiện ở trước bàn mình, Tiểu Nhan lập tức thay đổi sắc mặt: “Các anh là ai?”
Cô ấy đứng bật dậy, vội vàng kéo Đậu nhỏ ra sau lưng mình như người mẹ hết lòng bảo vệ con nhỏ.
Còn Hàn Mộc Tử vẫn cứ ngồi yên tại chỗ, bộ dạng bình tĩnh ngước mắt lên nhìn bọn họ.
“Các vị có chuyện gì không?”
Bọn họ vốn vì lấy lòng cậu Dạ nên mới đi lại đây, kết quả Hàn Mộc Tử chẳng qua là hơi nhíu mày một chút đã bình tĩnh ngồi nguyên tại chỗ, việc này nhất thời khiến bọn họ quên mất mình phải nói gì.
“Nếu các vị không có chuyện gì thì chúng tôi còn phải ăn cơm.”
Nói thế nào thì cô cũng là đại tiểu thư của nhà họ Triệu, làm gì có chuyện ngay cả chút khí thế này cũng không có.
Mấy người kia ngơ ngác, thật lâu sau mới phản ứng được, sau đó một người trong đó xoa xoa hai tay: “Ăn cơm sao?”
Anh ta nhìn bàn của Hàn Mộc Tử một cái, sau đó cười híp mắt nói: “Theo tôi thấy thì bàn này vẫn còn chưa đưa thức ăn lên, người ở nơi này rất nhiều, đến giờ cơm thì đúng là giờ cao điểm của quán, tôi nghĩ mọi người phải đợi tầm nửa tiếng cơ.”
Hàn Mộc Tử không đáp lời, động tác khẽ nâng tròng mắt và biểu cảm của cô như đang nói: Cho nên?
Người kia có chút lúng túng, nhưng để lấy lòng Dạ Mạc Thâm, anh ta vẫn nở một nụ cười: “Phòng của mấy người bọn tôi ở ngay trên tầng, thức ăn đã dọn xong, chúng tôi muốn mời vị tiểu thư này cùng đi lên trên kia ăn một bữa cơm, không biết… Cô có đồng ý hay không…”
“Xin lỗi, tôi đã ghi xong món ăn, sợ rằng không thể ăn cơm với các vị, xin mời các vị quay về.”
Hàn Mộc Tử không do dự hạ lệnh trục khách.
Sắc mặt của mấy người kia trở nên hơi khó coi.
“Cái này… Chúng tôi thành tâm mời cô, không dám gạt cô, trên lầu có một vị nhân vật lớn, cô đi rồi sẽ không thất vọng.”
Nhân vật lớn?
Nhân vật lớn gì? Hàn Mộc Tử hơi nhíu mày, nhân vật có thể khiến cho nhiều người khúm núm lấy lòng như thế ở Bắc Thành cũng không nhiều.
Hơn nữa xem cách bọn họ ăn mặc rõ ràng chính là dân buôn bán.
Trước kia Hàn Mộc Tử từng lăn lộn trong lĩnh vực này, tất nhiên nhìn một cái là có thể biết được.
Đột nhiên Hàn Mộc Tử hiểu rõ là chuyện gì đang xảy ra.
Quả nhiên là anh ta.
“Các người làm gì đấy? Có ý gì? Nhân vật lớn gì gì đó trên tầng thì có quan hệ gì với bọn tôi? Bọn tôi căn bản cũng không biết các người, nếu các người còn không đi khỏi đây thì tôi sẽ trực tiếp gọi điện thoại báo cảnh sát!”
Tiểu Nhan rất hung dữ, giọng nói của cô ấy cũng rất lớn, anh mắt của những người khác trong nhà hàng đều đổ dồn về phía này.
Trên mặt mấy người kia đều hiện lên vẻ ngượng ngùng, dù sao đều là các sếp sòng trong công ty, bọn họ chưa từng bị đối xử như thế này.
Mà lúc này Hàn Mộc Tử lại khẽ mỉm cười, cô ngẩng đầu lên nhìn ba người bọn họ, rồi sau đó môi đỏ mọng khẽ mở.
“Vậy các người quay trở về nói cho vị nhân vật lớn này, muốn tôi đi lên ăn cơm cũng không phải là không thể, chính anh ta tới mời đi.”
Mọi người: “…”
Để cho Dạ Mạc Thâm xuống mời cô, cô gái này điện rồi sao?
Hàn Mộc Tử cười một tiếng: “Làm sao?
Dám không?”
“Không phải, cô là nói…”
“Nếu anh ta không tự mình tới mời vậy thì xin mời các người quay trở về đi, chúng tôi còn phải ăn cơm, nhà bao việc.
Bề ngoài của Hàn Mộc Tử nhìn rất bình tĩnh nhưng trong lòng cô lại đang rung động, nếu như người kia thật sự ở trên tầng vậy có thể chạm mặt với Đậu Nhỏ hay không? Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử chỉ có thể đè xuống suy nghĩ, sau đó nhìn về phía mấy người kia: “Còn không đi?”
Mấy người kia bị cô ấy quát một tiếng như vậy, ngơ ngác trực tiếp đi trở về.
Bọn họ vừa khỏi đi Hàn Mộc Tử liền nhìn về Đậu Nhỏ ở phía đối diện.
“Tiểu Nhan, cô đội mũ cho Đậu Nhỏ, sau đó đưa nó rời khỏi chỗ này.”
Tiểu Nhan biến sắc: “Tại sao vậy?”
“Đừng hỏi nhiều như vậy, hai người về nhà ăn cơm đi, chút nữa tôi về.”
“Cô không về cùng với chúng tôi sao?”
Tiểu Nhan trợn to hai mắt: “Cô muốn ở lại chỗ này, ở trên tầng…”
“Tôi biết người ở trên tầng là ai, nhưng là tôi không tiện mang hai người đi theo, cho nên cô và Đậu Nhỏ về nhà trước đi, bữa tiệc lớn nợ hai người lần sau sẽ bù.”
Sắc mặt của cô rất nghiêm túc, lúc nói chuyện với Tiểu Nhan cũng trịnh trọng.
“Tôi biết rồi, để tôi đứa Đậu Nhỏ đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT