Chỉ bằng một câu nói, anh đã khiến trái tim Hàn Mộc Tử chấn động, huyệt thái dương của cô cũng bắt đầu đau nhức.
“Nói địa điểm ra đi, tôi tự mình đi đón cô.”
“Anh Dạ.”
“Tôi muốn biết vị trí của cô bây giờ cũng không khó khăn đâu.” Dạ Mạc Thâm cười nhẹ một tiếng: “Nhưng mà, cô chắc chứ?”
Hàn Mộc Tử hít sâu một hơi, khẽ mỉm cười: “Gửi địa chỉ cho tôi đi, bây giờ tôi bắt xe tới.”
Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại. Tên khốn kiếp Dạ Mạc Thâm!
Hàn Mộc Tử giận đến cắn răng nghiến lợi, anh ta căn bản là cố ý!
Không sai, dựa vào bản lĩnh một tay che trời của Dạ Mạc Thâm ở Bắc Thành, anh ta quả thực có thể điều tra ra được hành tung bây giờ của cô, nhưng cô còn đang mang theo Đậu Nhỏ, cô không muốn để cho Dạ Mạc Thâm biết về sự tồn tại của Đậu Nhỏ.
Cho nên, cuối cùng cô chỉ có thể thỏa hiệp.
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Mộc Tử liền thu lại vẻ ưu sầu trên người mình, sau đó đi về phía trước.
“Có chuyện gì sao? Mới sáng sớm ai đã gọi điện thoại thế?”
Sau khi cô lại gần sau, Hàn Thanh liền hỏi thăm một câu.
Hàn Mộc Tử nhẹ giọng cười nói: “Không có gì, chỉ là một khách hàng mà thôi.”
“Khách hàng? Công ty gần đây bề bộn nhiều việc lắm sao?”
“Tạm được, em mới tiếp đãi một ngôi sao nữ xong, cô ấy đề cử thêm rất nhiều khách hàng.”
Hàn Thanh lúc này mới gật đầu: “Không tệ, là một khởi đầu tốt đấy.”
“Anh, Tiểu Nhan, em có chút việc phải rời đi trước một chút, Đậu Nhỏ liền nhờ hai người chăm sóc vậy.”
Tiểu Nhan vốn là còn tò mò nhìn chằm chẳm cô, vào lúc này nghe cô nói như vậy, trong nháy mắt trên mặt cô ấy hiện lên vẻ cả kinh thất sắc, vội vàng tiến lên kéo cô qua một bên.
“Chuyện gì xảy ra thế? Dạ Mạc Thâm lại kêu cô đi qua?”
Hàn Mộc Tử nhún vai một cái, bày tỏ chính mình cũng không biết làm sao.
Tiểu Nhan tức giận nói: “Vậy cô đi thì chẳng phải là chỉ còn lại tôi và anh cô sao? Vậy lúng túng lắm đó.”
Hàn Mộc Tử nghe vậy lập tức liền vui vẻ: “Kia không phải vừa khéo hợp với ý muốn của cô sao? Hai mình ở chung với nhau, cơ hội có rất nhiều nha.”
Nói tới chỗ này, Hàn Mộc Tử còn đưa tay vỗ bả vai Tiểu Nhan một cái, chớp chớp mắt: “Cố gắng lên, tôi coi trọng cô.”
“Oa, Mộc Tử cô quá đáng lắm!”
Tiểu Nhan bị cô trêu chọc thì mặt lập tức liền đỏ lên, cắn môi dưới nói: “Anh cô coi thường tôi, huống chi… Chuyện lần trước tôi mất mặt ở trước mặt anh ta vẫn còn sờ sờ đây, tôi… Bây giờ căn bản là tôi cũng không có da mặt để đối diện với anh ta.”
“Tùy cô thôi. Dù sao bây giờ anh tôi vẫn độc thân, nếu cô dũng cảm một chút có thể còn có cơ hội, chẳng may ngày nào đó anh ấy đột nhiên nghĩ thoáng ra, muốn kết hôn, đến lúc đó. Đến cơ hội cũng chẳng còn”
Cô vừa nói xong, điện thoại di động lại rung lên, Hàn Mộc Tử nhìn một cái, là tin nhắn do Dạ Mạc Thâm gửi.
“Được rồi, anh ta nhắn địa chỉ rồi, bây giờ tôi phải tới đó. Đậu Nhỏ và anh cả tôi giao cho cô đấy, điện thoại di động thì tôi mượn dùng tạm một chút nha.”
“Được rồi, vậy cô quay về sớm một chút, có chuyện gì thì nhớ gọi vào điện thoại của anh cô.”
“Biết rồi.”
Hàn Mộc Tử đi ra khỏi trường học, sau đó bắt xe ở ven đường, sau khi ngồi lên xe cô mới mở điện thoại di động lên nhìn địa chỉ.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy kia chuỗi địa chỉ kia, ánh sáng nơi đáy mắt của Hàn Mộc Tử biến mất trong nháy mắt.
Biệt thự Hải Giang…
Đây là nơi mà năm năm trước cô đã ở.
Bốn chữ này vừa xuất hiện ở trước mắt Hàn Mộc Tử thì mọi chuyện đã từng xảy ra năm năm trước tựa như những cơn sóng dùng tư thế dời non lấp biển tràn vào đầu cô, va đập mạnh mẽ, sau đó nổ tung.
“Cô gái? Cô gái?”
Chủ tài xế đang gọi cô.
Hàn Mộc Tử phục hồi tinh thần lại.
“Đi chỗ nào đầy?”
Chủ tài xế đại nhìn dáng vẻ của cô, mơ hồ có chút lo lắng.
Hàn Mộc Tử lúc này mới đọc một chuỗi địa chỉ.
Sau đó cô hoàn toàn trầm mặc, tắt màn hình điện thoại di động, xuất thần nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Biệt thự Hải Giang.
Tại sao anh lại phải gọi cô đến nơi đó? Bởi vì chỗ đó là nơi mà cô đã từng ở, cho nên anh quyết định gọi cô quay lại đó để làm nhục cô sao? Ban đầu cô còn sinh ra một chút cảm xúc với anh sau chuyện hôm qua anh giúp mình, nhưng bây giờ những cảm xúc đó đã biến mất sạch sẽ. Tròng mắt trong trẻo lạnh lùng của Hàn Mộc Tử trở nên đông cứng như sương tuyết vậy, ngay cả tài xế lái xe đều cảm thấy nhiệt độ xung quanh hình như bị giảm không ít, buồn bực nói một câu.
“Kỳ quái, mới vừa rồi còn nóng không chịu được, sao đột nhiên lại cảm thấy hơi lạnh… Chẳng lẽ, là nhiệt độ điều hòa bật thấp quá rồi?”
“Cô gái, cô có lạnh không? Có cần chỉnh nhiệt độ điều hòa lên một chút không?”
Không có ai đáp lại lời của chú ấy, chủ tài xế xuyên qua kính chiếu hậu nhìn người ngồi phía sau một cái.
Cô nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ đến xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì.
Thật là một người kỳ quái. Chú tài xế buồn bực.
Sau khi đến biệt thự Hải Giang, Hàn Mộc Tử thanh toán tiền xe, sau đó xuống xe.
Đã trôi qua năm năm rồi, người canh giữ cửa ở biệt thự Hải Giang cũng đã đổi một nhóm khác, toàn bộ đều cực kỳ lạ mặt.
Lúc Hàn Mộc Tử đi tới, những người đó vẫn còn đánh giá cô.
“Cô là ai? Cô tới đây làm gì?”
Sắc mặt Hàn Mộc Tử không thay đổi, lạnh lùng nói: “Nhà thiết kế Shelly của công ty Minh Xuyên, hôm nay tôi có hẹn trò chuyện với anh Dạ.”
Cô nói rất thẳng thắn, nhưng mấy người kia nhưng vẫn hoài nghi nhìn nhau một cái: “Chúng tôi không nhận được thông báo, có phải là cô đi nhầm rồi hay không?”
Hàn Mộc Tử chẳng mặn mà gì: “Mọi người cứ đi vào hỏi một chút thì biết, tôi chờ ở chỗ này.”
Nói xong, Hàn Mộc Tử liền đứng chờ ở một bên.
Dáng vẻ không nóng nảy của cô khác hẳn những người phụ nữ bình thường muốn đeo bám lấy Dạ Mạc Thâm, hơn nữa tướng mạo và khí chất của cô cũng thuộc hạng thượng thừa, chắc cô cũng không phải là cái loại phụ nữ thấy người sang bắt quàng làm họ chứ?
Vì vậy có người đi vào hỏi xem.
Gió ở bờ biển rất to, Hàn Mộc Tử mặc một bộ váy dệt kim đứng ở nơi đó, nhìn có cảm giác đặc biệt an tĩnh.
Mái tóc chưa kịp cột lại bị gió thổi bay lên, họa vào không trung một đường cong đẹp mắt.
Mọi người nhìn cảnh này đều có chút sững sờ.
Mấy phút sau, người mới nãy đi vào hỏi thăm chạy ra, thở hổn hển.
“Vị tiểu thư này, cậu chủ nhà chúng ta mời cô đi vào.”
“Cảm ơn.”
Hàn Mộc Tử xoay người, động tác tựa như một tượng gỗ thẫn thờ đi về phía trước, trên mặt cô không hề nở nụ cười, nhìn rất băng giá lạnh lùng, nhưng… Lại rất đẹp.
Chờ sau khi cô đi, mấy người làm không nhịn được mà xụm lại với nhau tám chuyện.
“Chuyện gì thế? Từ khi nào cậu Dạ lại gọi người tới chỗ này bàn công việc vậy?”
“Cậu bị ngu à? Bàn công việc chỉ là ngụy trang thôi, cậu Dạ của chúng ta là muốn yên tĩnh một mình thì có.”
“Vậy thì lại càng kỳ quái, cậu Dạ trước giờ không phải là không hứng thú với phụ nữ sao? Nhiều năm như vậy những người phụ nữ muốn đặt chân vào đó…”
“Ai nói là không hứng thú với phụ nữ? Nhóm người làm trước đây cũng đã nói, đã từng có một người phụ nữ ở đây năm năm trước, đó chính là người mà cậu Dạ nâng ở trong tay như trân bảo, chỉ là… Sau đó giống như xảy ra cái gì đó, cũng không hề thấy người phụ nữ kia xuất hiện lại. Nhưng mà hôm nay xem một cái, cậu Dạ của chúng ta nào có không hứng thú với phụ nữ, rõ ràng là ánh mắt của cậu ấy vẫn tốt lắm.”
“… Nói cũng phải, cô nàng này lớn lên rất ưa nhìn, chỉ là… Có chút lạnh lùng.”
“Haizz, cậu thì biết cái gì… Nói không chừng cậu Dạ chỉ thích loại mỹ nhân bằng tuyết này.” Hàn Mộc Tử hồn nhiên không cảm giác được mình đã biến thành đối tượng thảo luận, vẫn đi về phía trước như cũ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT