Tại Tập đoàn nhà họ Dạ, khi Hàn Mộc Tử bước tới trước quầy lễ tân và nói mình là nhân viên của công ty thiết kế, ánh mắt của nhân viên lễ tân kia nhìn về phía cô cũng thay đổi, sau đó nói: “Sao các người vẫn không hết hy vọng thế? Vừa rồi một người cũng tới, kết quả anh Dạ không thèm để ý tới. Bây giờ lại tới nữa là sao?”

Lúc đầu, nhân viên lễ tân nghe nói là công ty hợp tác, tưởng thật nên đã báo cho Dạ Mạc Thâm. Kết quả sau khi anh xuống lại tỏ ra rất thờ ơ với cô gái kia. Mặc dù không nghe rõ bọn họ nói cái gì, nhưng từ sắc mặt của Dạ Mạc Thâm cũng có thể thấy rõ anh rất bực mình.

Vì thế lúc này, nhân viên lễ tân nghe thấy Hàn Mộc Tử giới thiệu bản thân là nhân viên của công ty thiết kế, ánh mắt của nhân viên quầy lễ tân lộ rõ vẻ khinh thường. Cô cũng không tức giận mà chỉ khẽ cười nói với nhân viên kia: “Tổng giám đốc Dạ của các người bảo tôi tới đây. Bây giờ lại không thấy bóng dáng đầu là sao?”

Nhân viên lễ tân: “Thật sao? Cô nói thì tôi phải tin à?”

Hàn Mộc Tử nhìn bộ dạng kiên quyết của cô nhân viên này, không thể làm gì khác hơn đành nói: “Hay là cô gọi điện thoại hỏi thử đi!”

“Hỏi cái gì mà hỏi? Cô mau đi đi.” Nhân viên lễ tân đuổi cô không chút khách khí.

Rơi vào đương cùng, Hàn Mộc Tử đành phải chủ động gọi điện thoại cho Dạ Mạc Thâm. Cô lưu tất cả số di động khách hàng của công ty, bao gồm cả anh, để phòng khi cần dùng tới. Không ngờ lúc này nó lại phát huy tác dụng.

Cuộc điện thoại đổ chuông không lâu, đầu dây bên kia nghe ngay. Hàn Mộc Tử cũng không quanh co nữa, cô nói với giọng lạnh nhạt: “Anh Dạ! Tôi là Shelly – nhân viên thiết kế của Công ty Minh Xuyên. Bây giờ, tôi đang ở dưới lầu, nhưng quý công ty lại kiểm soát người ra vào. Phiền anh Dạ xuống đây đón tôi.”

Nhân viên lễ tân nghe thấy ngữ khí lạnh như băng của cô, còn tưởng mình nghe lầm.

“Không ngờ cô ta lại… mạnh mẽ như vậy! Ai dám nói chuyện kiểu đó với anh Dạ chứ? Cô ta điên rồi sao?”

Sau khi Hàn Mộc Tử kết thúc cuộc điện thoại, nhân viên lễ tân run rẩy nói: “Cô bị điện rồi sao? Cô gọi anh Dạ của chúng tôi xuống đón cô? Cô có bị mơ mộng hão huyền quá rồi không?”

Hàn Mộc Tử không trả lời mà chỉ liếc nhìn nhân viên lễ tân một cách thờ ơ.

“Mình điên à? Đúng là mình điên rồi nên mới ký kết hợp đồng với Dạ Mạc Thâm. Nếu không sao bây giờ mình lại xuất hiện ở đây?”

Hàn Mộc Tử giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, cô đứng ở đây chờ đã năm phút. Nếu anh còn lề mề không xuống thì cô sẽ rời đi. Đến lúc đó, chắc hẳn không tính là trái với thỏa thuận. Dù sao Hàn Mộc Tử cũng đã tới gặp theo ý của Dạ Mạc Thâm, nhưng anh lại là người không gặp cô.

Cô đứng yên tại chỗ, tỏ ra bình tĩnh, nhàn nhã chờ anh xuống. Hàn Mộc Tử đang nghĩ mình bị cho leo cây. Không ngờ chưa tới hai phút sau, Dạ Mạc Thâm lại xuất hiện trong tầm mắt của cô.

“Trời ạ!”

Nhân viên lễ tân không kìm chế được hô lên, sau đó vội đưa tay lên bịt miệng minh.

Cô nhân viên này cảm thấy không phải Hàn Mộc Tử điên, mà chính bản thân mới là người điên.

“Rõ ràng ngữ khí khi gọi điện thoại của cô ta không hề tốt. Vì sao anh Dạ lại đích thân xuống đây?”

“Đi theo tôi.” Dạ Mạc Thâm tiến lên phía trước hai bước, lập tức túm lấy cổ tay của cô rồi lôi vào bên trong.

Động tác này khiến những người đang có mặt ở sảnh, kể cả nhân viên lễ tân kia đều sững sở tới mức mở to hai mắt nhìn chằm, cho rằng bản thân nhìn lầm. Hàn Mộc Tử cũng không ngờ anh lại hành động nhanh tới vậy. Vì thế khi Dạ Mạc Thâm bước tới túm lấy cổ tay mình, cô không kịp phản ứng.

Đến tận khi bị anh kéo tới trước cửa thang máy, Hàn Mộc Tử mới tỉnh táo lại, nói với giọng lạnh lùng: “Buông tay!”

Cô vừa dứt lời thì đã bị Dạ Mạc Thâm kéo vào trong thang máy rồi. Một tiếng “Ting” vang lên, cửa thang máy đóng lại. Trong không gian nhỏ hẹp của thang máy chỉ còn lại hai người.

Hàn Mộc Tử rút tay của mình về. Sau đó cô lùi lại phía sau mấy bước, lưng dựa sát vào vách thang máy lạnh như băng, nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng.

Khi cô rút tay lại, Dạ Mạc Thâm đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, cảm giác mềm mại, ấm áp trong lòng bàn tay cũng biến mất. Hàn Mộc Tử chỉnh lại ống tay áo của mình, tránh ánh mắt của anh. Mặc dù cô luôn cúi đầu, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ được ánh mắt của người kia vẫn đang dừng lại trên mặt mình.

“Khốn kiếp! Đúng là phiền muốn chết!”

Không biết tình trạng im lặng này duy trì bao lâu, đột nhiên một tiếng “ting” lại vang lên, cửa tháng máy mở ra. Hàn Mộc Tử ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài, sau đó bước ra ngoài cùng Dạ Mạc Thâm.

Trong giây phút bước ra khỏi thang máy, cô cảm thấy như đã qua một đời người. Trước kia, cô đã từng đặt chân tới tới này vô số lần. Mặc dù, Hàn Mộc Tử chỉ làm việc ở nơi này vài tháng, nhưng đối với cô mà nói nó dài như cả một đời người. Bởi vì, trong lòng Hàn Mộc Tử đã lưu lại những ký ức không thể xóa nhòa.

Khi xưa cô cho rằng bản thân có thể quên được. Nhưng khi trở lại nơi đây, cảm giác quen thuộc kia lại đột nhiên ùa về khiến Hàn Mộc Tử giật mình nhớ lại. Thật ra chưa giây phút nào cô quên nơi này, quên người đàn ông đang đứng trước mặt.

Nghĩ tới điều này, Hàn Mộc Tử đứng khựng lại, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước måt.

“Sao thế? Đang hoài niệm quá khứ à?”

Một giọng nam khàn khàn đột nhiên truyền vào tai, cô giật mình tỉnh táo lại.

Trong giây phút mải suy nghĩ, Dạ Mạc Thậm đã bước tới sát bên cạnh cô, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô. Mặt Hàn Mộc Tử biến sắc, bỗng nhiên lùi về phía sau. Có lẽ vì lui lại quá gấp gáp nên chân cô đứng không vững. Hàn Mộc Tử đột nhiên cảm thấy người mình đang bị đổ về đẳng sau.

Theo phản xạ tự nhiên, cô quơ tay loạn xạ, sau đó túm được cà vạt của Dạ Mạc Thâm. Hai người đồng thời sửng sốt. Một giây sau, Hàn Mộc Tử buông cà vạt của anh ra, mặc cho thân thể của bản thân đang ngã về phía sau. Cô thà bị ngã đau còn hơn là phụ thuộc vào Dạ Mạc Thâm.

Nhưng cảm giác đau mà Hàn Mộc Tử chờ đợi lại không thấy đến. Một đôi tay đưa ra, ôm lấy eo và kéo cô lại.

“Bich!”

Cả người của cô đụng phải ngực của Dạ Mạc Thâm. Cô vô thức đưa tay đẩy ra, nhưng lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh vang lên: “Cô ghét tôi đến vậy sao? Thà ngã đau cũng không muốn dựa vào tôi?”

Không chờ cô trả lời, Dạ Mạc Thâm lại nằm chặt lấy cắm cô, nâng cắm cô lên: “Trả lời tôi.”

Hàn Mộc Tử nhìn anh trong giây lát, bình tĩnh nói: “Anh Dạ à, anh hiểu lầm rồi! Tôi buông tay ra là vì không muốn làm liên lụy tới anh. Dù sao anh cũng là khách của tôi. Ngộ nhỡ anh xảy ra chuyện gì thì mối làm ăn này của tôi sẽ lỗ

Dạ Mạc Thâm: “Nhưng tôi vẫn phải cảm ơn anh Dạ đã ra tay giúp đỡ. Bây giờ, anh có thể buông tôi ra được rồi Hàn Mộc Tử lại nói tiếp.

Nghe thế, ở đáy mắt của Dạ Mạc Thâm lộ ra vẻ nguy hiểm, anh nhìn chằm chằm cô với vẻ lạnh lùng.

“Nếu như tôi không buông thì

Hàn Mộc Tử không ngờ Dạ Mạc Thâm lại mặt dày đến vậy. Nhưng nếu suy nghĩ kỹ hơn thì người đàn ông này đến để sỉ nhục cô Hành vi mặt dày như thế này đã là gì? Hàn Mộc Tử chỉ đành mỉm cười, khẽ nói: “Anh Dạ à, nếu tiếp tục như thế này thì không thể bàn công việc được. Anh nên buông tôi ra

Lời nói và sự chống đối của cô khiến trong lòng Dạ Mạc Thâm cảm thấy bực bội. Cánh tay cũng dùng sức hơn, kéo gần khoảng cách giữa hai người. Thân thể của cả hai gần như dính sát vào nhau.

“Ai nói như thế này không thể bàn việc được?”

Khoảng cách giữa hai người rất gần, đôi môi của Dạ Mạc Thâm gần như áp sát vào mặt Hàn Mộc Tử: “Chúng ta có thể bàn bạc như thế này.” Giọng nam trầm ấm như tiếng đàn Cello vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play