anh ta rồi? Đi làm cái gì? Thẩm Kiều căng thẳng đến nỗi lưỡi như cứng lại: si.

Không được, Dạ Mạc Thâm chỉ biết là cô ra ngoài.

Nhưng chắc là không biết cô ra ngoài làm cái gì.

Cô không thể tự làm mình rối loạn được.

Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều hít sâu một hơi làm cho mình bình tĩnh lại, nói khẽ: “Tôi ra ngoài mua ít đồ.”

“Giờ làm việc tự ý ra khỏi công (} ty đi mua đồ, nên phạt thế nào?”

Khóe môi Thẩm Kiều khẽ động, muốn nói cái gì đó.

Tiêu Túc nhìn cô một cái, giải thích: “Dạ thị có một quy định, giờ làm việc không được tự ý đi đâu, nhất định phải được sự đồng ý của cấp trên.

Trợ lý Thẩm, cấp trên của cô là cậu Dạ, cô chưa được cậu Dạ phê chuẩn đã tự mình ra khỏi công ty, phải trừ một tháng tiền lương đề cảnh cáo.”

Nghe anh ta nói vậy, Thẩm Kiều không nhịn được mắt trợn lên.

“Trừ đi một tháng tiền lương?”

Thế nhưng, cô mới công tác được {) mấy ngày thôi nha.

Thế mà đã bị trừ đi một tháng tiền lương, đây không phải là muốn nói cô sẽ thật lâu không được lĩnh lương sao? “Đúng vậy, Trợ lý Thẩm, đây là quy định của công ty.”

Thẩm Kiều nhìn Dạ Mạc Thâm một cái, bờ môi khẽ giật: “Thật xin lỗi, tôi không biết… Có thể…”

“Không thể!”

Dạ Mạc Thâm quyết đoán và dứt khoát, căn bản không cho cô bất cứ cơ hội nào.

Được rồi, đúng thật là cô sai.

Cô chưa xin phép đã tự ý ra khỏi công (} ty, mà đây lại là quy định của công ty.

Chắc chắn là toàn bộ nhân viên công ty đều đối xử như nhau, nên cô cũng không có cái gì oán trách.

Sau khi nghĩ thông suốt, Thẩm Kiều cụp mắt xuống nhìn mũi chân của mình, không tiếp tục thanh minh cho bản thân nữa.

Bên trong không gian kín mít chợt yên tĩnh lại, ngay cả tiếng hít thở của nhau cũng có thể nghe thấy được.

Cô không tiếp tục thanh minh cho bản thân làm cho Dạ Mạc Thâm hơi bất ngờ, chẳng qua sau khi nghĩ kĩ lại hiểu được rõ ràng.

Loại phụ nữ hám danh kia, làm sao lại để ý một tháng tiền lương (Cô vợ đánh trảo} này? A.

Không nói thật, rồi sẽ có lúc phải nói thật.

Sau khi ra khỏi thang máy, Thẩm Kiều đưa mắt nhìn Tiêu Túc và Dạ Mạc Thâm rời đi.

Sau đó mới đi ra cổng công ty cách đó không xa, từ xa đã nhìn thấy Hàn Tuyết U đậu xe ở đó đợi cô, vẻ mặt cô vui mừng, bước nhanh qua đó.

Vừa mở cửa ngồi lên xe, lúc Thẩm Kiều đang thắt dây an toàn thì nghe Hàn Tuyết U hỏi.

“Kia có phải xe của chồng cậu () không?”

Nghe cô ấy hỏi vậy, Thầm Kiều ngẩng đầu thuận theo tâm mắt của cô ấy nhìn sang, quả nhiên thấy xe của Dạ Mạc Thâm từ bãi đỗ đi ra, thế là gật đầu: “Ừm, nhưng mà, anh ta không phải là chồng tớ.”

“Xùy, đã kết hôn rồi còn không phải chồng à.”

“Không phải cậu không biết giao ước nửa năm trước, đây chỉ là một cuộc hôn nhân giao dịch.”

Nghe vậy, Hàn Tuyết U đưa tay nâng cằm cô lên: “Hôn nhân giao dịch cũng được, mình nghe nói, cậu chủ Dạ thị hình như là… Không được ) à.

Động tác trong tay Thầm Kiều dừng lại, nhìn Hàn Tuyết U một cái.

“Làm sao? Chắc là cậu hiểu ý của mình muốn nói chứ?”

Thẩm Kiều: “…”

Hàn Tuyết U thần thần bí bí lại gần: “Các cậu kết hôn đến bây giờ, có cái kia bao giờ chưa?”

Thẩm Kiều đỏ mặt lên, cắn môi dưới: “Làm sao có thể?”

“Mình đã nói rồi, mọi người bên ngoài đồn chắc là thật.”

“Tuyết U, đừng có nói nhảm, () không có khả năng.”

“Sao lại không có khả năng? Không có lửa làm sao có khói, các cậu đã kết hôn.

Nếu anh ta phương diện kia không có vấn đề, sẽ để yên cho cậu đến bây giờ sao?”

“Có nguyên nhân.”

Mắt Thẩm Kiều cụp xuống, khiến cho người ta không thấy rõ lắm cảm xúc trong mắt cô: “Anh ta vốn không thích mình, không động vào mình cũng là bình thường.

Như thế không có nghĩa là anh ta bất lực.”

“Kiều Kiều, sao cậu phải giúp anh ta thanh minh như vậy?”

Hàn Tuyết U có chút bất đắc dĩ buông (} tay: “Cậu thích anh ta rồi à?”

Nghe vậy, trong nháy mắt Thẩm Kiều trừng to mắt: “Không có khả năng!”

  Cô làm sao có thể thích người đàn ông nói năng ác độc, chỉ tìm cơ hội đề châm biếm cô kia! “Vậy cậu thanh minh giúp anh ta làm cái gì.

Với lại anh ta bất lực đối với cậu cũng là chuyện tốt.

Như vậy cậu sẽ không cần lo lắng sẽ không giữ được bản thân.

Đúng rồi, cái cúc áo cậu nhờ mình tìm hiểu đã có chút tin tức.”

“Nhanh như vậy?”

Thẩm Kiều (Cô vợ đánh trảo) hơi ngạc nhiên.

Hàn Tuyết U có chút đắc ý khóe môi nhếch lên: “Cậu cho rằng nhà họ Hàn là nơi như thế nào? Chút tin tức ngầm đương nhiên vẫn có thể nghe được.”

“Vậy cậu thăm dò được cái gì rồi?”

“Thật ra cúc áo này rất phổ biến.

Ngay từ đầu anh ta nghe mình nói muốn điều tra cái cúc áo còn mắng mình một trận, cảm thấy dựa vào manh mối này tìm người căn bản là không đáng tin cậy.

Về sau thấy được hình dáng cái cúc kia, anh ta mới phát hiện cái cúc kia chất liệu (} rất tốt, quần áo bình thường không có loại cúc này.”

Nói đến đây, Hàn Tuyết U hướng về phía Thẩm Kiều cười bí ần.

Sau đó ánh mắt rơi vào trên bụng của cô.

“Kiều Kiều, cha của nhóc con trong bụng cậu chắc chắn là người có tiền.”

Nghe cô ấy nói vậy, mí mắt Thẩm Kiều giật một cái.

“Trước mắt mình mới chỉ nghe được những tin tức này, về phần cái khác… Anh ta nói, cậu phải đem cái cúc tới để anh ta xác nhận một chút mới được.

Dù sao ảnh chụp không quá chân thực.

Anh ta muốn tận mắt nhìn thấy mới có thể tìm được tin tức kỹ lưỡng hơn, cậu có mang theo người không?”

Thẩm Kiều lắc đầu.

Cái cúc kia… Vẫn đang ở dưới gầm giường của Dạ Mạc Thâm.

“Không thể nào? Vật quan trọng như vậy sao cậu có thể không mang theo bên người?”

“Mình cũng mới tìm thấy tối hôm qua, mình sẽ lấy cho cậu.

Ngày mai mình đưa cho cậu.”

“Vậy được rồi, ngày mai cậu nhất định phải nhớ mang theo nhé.

Chờ mình tìm được ba của nhóc con () này cho cậu.

Đến lúc đó chúng ta sẽ vứt bỏ cái tên Dạ Mạc Thâm kia, xem anh ta còn trưng ra bộ mặt tức giận hay không.”

“Thật ra —— Dạ Mạc Thâm cũng không phải là người xấu, cậu…”

Thẩm Kiều dừng một chút, rồi lại không nói tiếp.

“Mình biết anh ta không phải là người xấu, nhưng anh ta đối với cậu mà nói cũng không phải là người tốt lành gì.

Anh ta biết cậu không phải Thẩm Nguyệt, hơn nữa còn biết cậu có chồng cũ, còn biết trong bụng của cậu có đứa bé.

Đối với cậu mà nói, anh ta chính là một tên rất nguy } hiểm, hiểu không?”

Thẩm Kiều gật đầu nhẹ: “Tớ biết.”

“Chính cậu nên cẩn thận một chút, cần thận bảo vệ bản thân và đứa bé.

Bên này mình sẽ nhanh chóng giúp cậu nghe ngóng tin tức, sau đó kịp thời báo cho cậu.”

“Tuyết U, cám ơn cậu.”

Thẩm Kiều khẽ cắn chặt môi dưới: “Gặp được cậu thật tốt.”

Nghe cô nói vậy, Hàn Tuyết U cắt lời: “Cậu bớt tự phụ di, thật phiền nha!”

  Thẩm Kiều lao tới ôm lấy cô ấy.

(Cõ vợ đánh tráo) “Được rồi, mình đưa cậu về.”

“Ừm.”

Ngay sau đó Hàn Tuyết U đưa Thẩm Kiều đến cổng chính nhà họ Dạ.

Thẩm Kiều xuống xe sau đó đi thẳng vào nhà rồi lên lầu.

Trên đường về cô luôn nghĩ đến lời nói của Hàn Tuyết U, cho nên lúc đi cũng không đề ý đến điều gì.

Lúc đến trước cửa phòng mới phát hiện có người giúp việc đang dọn dẹp, vừa đúng lúc quét dọn xong đi ngang qua cô.

Thẩm Kiều ngược lại không để ý gì, đi vào sau đó mới phát hiện Dạ Mạc Thâm vẫn chưa về.

Thế là cô (): liền tranh thủ thời gian bỏ túi xách xuống nằm sấp bên giường nhìn thoáng qua.

Vừa liếc mắt Thẩm Kiểu suýt chút nữa mất hồn.

Cái cúc áo buổi sáng còn ở dưới giường thế mà giờ đã không thấy tắm hơi! Thẩm Kiều bỗng nhiên nghĩ đến người giúp việc vừa rồi cô gặp thoáng qua kia, cô ta đến quét dọn, có phải là cô ta cầm di hay không? Nghĩ vậy, Thẩm Kiều phút chốc đứng dậy, nhanh chóng đi ra ngoài cửa.

Mà cách đó không xa có hai người giúp việc đang trò chuyện.

“Cái cúc này là tôi phát hiện () trong lúc quét dọn trong phòng cậu hai, cô giúp tôi cầm đi cho cậu hai hỏi xem có phải là của anh ấy hay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play