Phục vụ cho tôi

Hàn Mộc Tử nghe vậy thì sững người, cô vốn tưởng đây chỉ là một cuộc bàn bạc đơn thuần giữa hai người mà thôi.

Nhưng không ngờ rằng Lâm Thanh Thanh này lại gọi cả Dạ Mạc Thâm tới.

Cô không hiểu, khi nhắc tới Dạ Mạc Thâm, sắc mặt cô ấy rõ ràng là đầy thẹn thùng và xấu hổ, đúng ra cô ấy phải rất muốn ở riêng với Dạ Mạc Thâm chứ. Vậy tại sao còn để mình ở đây vào lúc này?

“Shelly à, thật ngại quá, tôi gọi Mạc Thâm tới, cô không để ý chứ? Chỉ là tôi nghĩ rằng có lẽ anh ấy cũng muốn tìm cô tới thiết kế quần áo, vậy nên…

“Không sao đâu.” Hàn Mộc Tử khẽ cười: “Hiện giờ anh ấy đã là khách hàng của tôi rồi.”

Nghe cô nói vậy, Lâm Thanh Thanh kinh ngạc mừng rỡ trợn tròn hai mắt: “Thật sao? Thật không ngờ là anh ấy thật sự đi tìm cô, tôi chỉ tiện tay đưa một tấm danh thiếp thôi…

Nói đến đây, Lâm Thanh Thanh vô cùng ngại ngùng khẽ cụp mí mắt.

Vậy là dì Tống nói rằng Dạ Mạc Thâm ngoài lạnh trong nóng quả nhiên là đúng thật? Trông thì có vẻ như hoàn toàn không để ý tới đối tượng xem mắt là cô ấy, thế nhưng lại..lại cầm tấm danh thiếp mà cô ấy đưa, hơn nữa còn tìm Shelly thiết kế.

Thế này…thế này có tính là giữ thể diện cho cô ấy không?

Ôi trời, đúng là một người đàn ông lãng man.

Lâm Thanh Thanh không giấu được niềm hạnh phúc.

Hàn Mộc Tử ngồi bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt yêu kiều e thẹn này của cô ấy, nhất thời không miêu tả rõ được cảm xúc của bản thân.

Sao cứ có cảm giác…cô giống như cái bóng đèn vậy nhỉ?

Làm bóng đèn của Dạ Mạc Thâm và Lâm Thanh Thanh? Suy nghĩ này khiến da gà da vịt trên người cô đều nổi hết cả lên. Thế nhưng rất nhanh sau đó, Hàn Mộc Tử đã đè nén được cảm giác này, mặt không cảm xúc ngồi nguyên tại chỗ.

Đáng lẽ ra cô đã phải tâm lặng như nước Cho dù Dạ Mạc Thâm ở bên cạnh ai, cùng từ lâu. người đó xảy ra chuyện gì, cô cũng đều nên coi như không hề hay biết.

Sau khi trải qua biến cố của năm năm trước, nếu như bây giờ cô vẫn thể hiện sự đau lòng hay quan tâm trước mặt anh, vậy thì cô thực sự đã tự chuốc nhục vào thân.

Nghĩ vậy, sắc mặt Hàn Mộc Tử càng thêm lạnh lùng như tuyết.

Làn da của cô vốn đã trắng mịn nõn nà, lại cộng thêm đường nét ngũ quan tinh tế, hôm nay còn trang điểm, dáng vẻ lạnh lùng của cô thực sự lạnh lùng và thuần khiết giống như tuyết trắng.

Lâm Thanh Thanh đang e thẹn ngượng ngùng bỗng nhìn thấy dáng vẻ này của Hàn

Mộc Tử, đột nhiên cô ấy nhận ra người phụ nữ trước mặt thực sự là một người phụ nữ xinh đẹp, hơn nữa còn không phải kiểu xinh đẹp bình thường.

Vẻ đẹp của cô mang theo nét sang trọng lạnh lùng, đặc biệt là đôi mắt ấy, giống như đáy biển băng giá vô tận, dường như có một sức hút mạnh mẽ.

Bỗng chốc, Lâm Thanh Thanh trở nên cảnh giác: “Shelly, cô có bạn trai chưa?”

Không phải do cô ấy đa nghi, chỉ là cô ấy đột nhiên ý thức được vẻ đẹp của Hàn Mộc Tử, vậy nên sinh ra dè chừng.

Hàn Mộc Tử liếc mắt, nhìn thấy sự phòng bị trong ánh mắt cô ấy, cô suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng nghĩ ra nguyên do của sự phòng bị này. Thế là cô khẽ cười, giọng nói lạnh lùng cất lên: “Tôi có con rồi.” Lâm Thanh Thanh trợn tròn hai mắt, sau đó lập tức bịt miệng thốt lên: “Trời ạ, cô kết hôn rồi sao? Thật không ngờ luôn đó. Shelly, cô còn trẻ như vậy mà đã có con rồi. Không hiểu sao tự nhiên thấy ngưỡng mộ cô quá, tôi cũng tới tuổi lấy chồng rồi.”

Đối với sự kích động của cô ấy, Hàn Mộc Tử chỉ đành cười một cách bất đắc dĩ.

Ngồi được khoảng mười phút, trong nhà hàng xuất hiện thêm một bóng người.

Lúc Dạ Mạc Thâm bước vào cửa, vô số ánh mắt đều hướng thẳng vào anh.

Một người đàn ông đẹp trai anh tuấn, đi tới đâu cũng là trung tâm thu hút mọi sự chú ý.

Càng huống hồ là kiểu đàn ông thở thôi cũng thấy mùi tiền như Dạ Mạc Thâm.

Vừa vào đến nhà hàng, ánh mắt sắc bén như chim ưng quét qua đám đông rồi dừng lại ở bóng hình khiến anh mơ mộng bao đêm.

Cô thực sự tới rồi.

Dạ Mạc Thâm với đôi chân thon dài thẳng tắp, bước từng bước về phía đó.

“Mạc Thâm, anh tới rồi.”

Hàn Mộc Tử ngồi đợi tới mức ngủ gà ngủ gất, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Lâm Thanh Thanh, lúc này con sâu ngủ trong bụng cô mới bị đuổi chạy, bỗng chốc sực tỉnh.

Đến rồi sao?

Hàn Mộc Tử hít sâu một hơi rồi điều chỉnh lại trạng thái của bản thân. Hôm nay cô tới đây vì công việc, vậy nên không hề có ý định ở đây quá lau. Thấy Dạ Mạc Thâm ngồi xuống đối diện bọn họ, đôi mắt cong cong cứ nhìn mình chăm chú, Hàn Mộc Tử lập tức cúi đầu kéo khóa túi xách, lấy tập tài liệu từ trong túi ra.

“Hôm nay tôi rất vui khi được cùng thảo luận với hai người về tác phẩm thiết kế, hai người có bất kì đề xuất nào có thể nói với tôi nhé.”

Dáng vẻ cô lúc này vô cùng nghiêm túc như đang ở nơi làm việc.

Lâm Thanh Thanh ngừng một lát rồi nói: “Shelly, bây giờ là lúc ăn cơm mà, chi bằng chúng ta cứ ăn trước đã rồi nói chuyện sau, được không?”

Trên mặt Hàn Mộc Tử không để lộ ra bất kì cảm xúc gì, cô cười nhạt rồi gật đầu: “Được.”

Sau đó nhanh chóng thu gọn tài liệu, cả ba người cùng gọi đồ ăn.

Hàn Mộc Tử không hề có cảm giác thèm ăn, cô chỉ gọi cho mình một ly nước ép hoa quá.

Còn Lâm Thanh Thanh cũng không muốn mất mặt trước nam thần, vậy nên cũng gọi một ly nước ép giống Hàn Mộc Tử.

Cuối cùng chỉ có Dạ Mạc Thâm ăn một mình.

Động tác gắp thức ăn của anh vô cùng nho nhã, cử chỉ toát ra phong thái quý tộc.

Động tác cử chỉ của anh như càng điểm tô thêm cho khuôn mặt điển trai, Lâm Thanh Thanh nhìn anh không chớp mắt.

Người đàn ông mà cô ấy chọn quả thực quá đẹp trai.

Tới khi ăn xong, Hàn Mộc Tử lại lấy tài liệu ra.

“Hai vi…”

“Cô Shelly đúng là tận tâm với công việc nhỉ.” Dạ Mạc Thâm đột nhiên lạnh lùng nói.

Động tác tay của Hàn Mộc Tử ngừng lại, cô khẽ cụp mắt xuống.

Lâm Thanh Thanh cười tươi tiếp lời: “Phải đó phải đó, Shelly quả thực rất chăm chỉ, anh

Dạ trước đây có từng nhìn qua tác phẩm của cô ấy chưa? Đẹp lắm luôn ấy.”

Hàn Mộc Tử mỉm cười lịch sự: “Cảm ơn đã quá khen.”

Một bữa cơm, dường như chỉ có Lâm Thanh Thanh là ăn vui vẻ, có điều Hàn Mộc Tử cũng đã ghi chép lại những điều mà cô muốn, vậy nên cũng coi như là được thờ phào nhẹ nhõm, lần sau có lẽ sẽ không tới ứng phó mấy vụ ăn cơm thế này nữa.

Cô…cô thật sự không muốn ăn cơm chung một bàn với Dạ Mạc Thâm.

“Nếu như công việc của tôi đã hoàn thành, vậy tôi đi trước đây.

Nói rồi, Hàn Mộc Tử khẽ cười, cô đứng dậy định quay người rời đi. Giọng nói lạnh lùng như băng của người đàn ông từ phía sau truyền tới.

“Nhà thiết kế Shelly cũng bất lịch sự thật đấy, lẽ nào tôi không phải là khách hàng của cô sao? Cô không cần phục vụ cho tôi sao?”

Nhiệt độ xung quanh bỗng chốc giảm đột ngột khiến Lâm Thanh Thanh cũng hết sức kinh ngạc, cô ấy hỏi Dạ Mạc Thâm: “Mạc Thâm, sao vậy?”

Dạ Mạc Thâm không hề nhìn cô ấy, ánh mắt anh chỉ nhìn chăm chú bóng dáng mảnh mai của Hàn Mộc Tử.

Một lúc lâu sau, Hàn Mộc Tử nghiêng người liếc nhìn anh.

“Xin lỗi anh Dạ, công việc hôm nay là tiếp đón cô Lâm, hôm nay anh không có lịch hẹn.”

“Ồ?”

Dạ Mạc Thâm bình tĩnh nhướng mày, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn: “Vậy bây giờ đặt hẹn luôn.”

Hàn Mộc Tử vẫn lịch sự như cũ, giọng nói không nghe ra được bất cứ cảm xúc khác thường nào.

“Thật xin lỗi, hôm nay tôi kín lịch mất rồi, hiện giờ phải tới gặp một khách hàng. Anh Dạ, mong anh đổi thời gian khác nhé.”

Lâm Thanh Thanh kinh ngạc, cô không ngờ là Lâm Mộc Tử lại từ chối.

Hơn nữa từ cuộc nói chuyện của hai người, cô ấy dường như ngửi thấy toàn mùi thuốc súng, nhưng nhìn lại khuôn mặt Hàn

Mộc Tử, rõ ràng là một người rất lễ phép lịch sự, lẽ nào cô ấy cảm nhận sai rồi sao? Sau khi Hàn Mộc Tử rời khỏi nhà hàng, cô tới bãi đỗ để lấy xe.

Cô không hề nói dối, cô quả thực là có việc bận phải đi, có điều không phải khách hàng của công ty, mà là đi xem trường học hộ Đậu nhỏ. Vừa mới đi tới trước xe, một bóng màu đen đột nhiên lao về phía cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play