Nhìn bộ dạng thở không ra hơi của Tiểu Nhan, Hàn Mộc Tử có chút bất đắc dĩ nói: “Sao lại chạy gấp thế? Có khách hàng, cô tiếp không phải được rồi sao?”

Tiểu Nhan nghe cô nói, sắc mặt càng tái nhợt, vội vàng nuốt nước miếng, khô khốc nói: “Nhưng vị khách kia chỉ đích danh muốn gặp CÔ

Hàn Mộc Tử mở to mắt: “Gặp tôi?”

Tiểu Nhan mạnh mẽ gật đầu.

Sắc mặt cô ấy rất kém, hơi thở cũng không ổn định, theo lý thuyết thì là do chạy gấp, nhưng dù hơi thở của cô ấy không ổn định hơn nữa thì sắc mặt cũng không nên trắng như tờ giấy như thế.

Bộ dạng này, chỉ có thể nói là đã xảy ra chuyện, khách hàng kia…

Trong đầu loé lên một tia sáng, đột nhiên Hàn Mộc Tử nghĩ ra điều gì đó, cô nhìn Tiểu Nhân, môi hơi giật.

Tiểu Nhan cắn môi, tránh ánh mắt cô.

Mẹ nó! Hàn Mộc Tử cảm thấy tim mình đập thật mạnh, không hề do dự, Hàn Mộc Tử xoay người nói với chú Nam: “Chú Nam, phiền chú đưa Đậu nhỏ về trước, phiền chú nói với anh tôi, công ty tạm thời có chút việc cần xử lý, nên… Tôi về trễ sẽ tự đón xe về “Chuyện này. Chú Nam nghe xong có chút khó xử nhìn cô: “Nhưng cậu Hàn đã dan…”

“Yên tâm đi chủ Nam, tôi chỉ đi nói chuyện, sẽ không làm tay bị thương, bảo anh tôi cứ yên tâm.”

“Đậu nhỏ, con về với bác Nam trước đi, lát nữa mẹ sẽ về với con, có được không?”

Đậu nhỏ nhìn thấy sắc mặt cô và dì Tiểu Nhan đều rất xấu nên không quấy, ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ. bác Nam ơi, chúng ta về trước đi, cháu sẽ nói rõ hoàn cảnh của mẹ cho cậu nghe.”

Lúc này chủ Nam mới gật đầu, mang Đậu nhỏ rời đi.

Hàn Mộc Tử hít sâu một hơi, nhìn về phía Tiểu Nhan. Đôi môi Tiểu Nhan trắng bệch, giống như vô cùng hoảng sợ.

Năm năm nay, cô ấy chưa từng như vậy. Chỉ có duy nhất một lần cô ấy sợ đến vậy, chính là lúc cô sinh Đậu nhỏ, cô khó sinh, chảy rất nhiều máu. Lúc đó Tiểu Nhan ở bên cạnh cô, thấy cô như vậy thì sợ xanh mặt, ngay cả môi cũng trắng bệch.

Không ngờ đời này còn có thể thấy lại bộ dạng ấy một lần.

Hàn Mộc Tử đại khái đã đoán ra người kia là ai.

“Đi nào.” Cô dắt tay Tiểu Nhan trở về, Tiểu Nhan giống như một pho tượng gỗ, bị cô kéo đi về phía trước.

Lúc vào thag máy, vẻ mặt Hàn Mộc Tử vẫn rất bình tĩnh, Tiểu Nhan thắc mắc: “Sao cô… Không hỏi tôi?”

“Cái gì?”

Hàn Mộc Tử nhìn cô ấy.

Tiểu Nhan cảm thấy vẻ bình tĩnh này của Hàn Mộc Tử rất không bình thường. Người bình thường nhìn thấy cô ấy như vậy sẽ hỏi cô ấy tại sao, nhưng cô lại không hỏi, hơn nữa là thể hiện bình tĩnh đến thế, đây có phải là “Cô đã biết từ lâu rồi sao?”

Lúc Tiểu Nhan hỏi cô, giọng nói còn mang theo chút run rẩy. Hàn Mộc Tử không trả lời cô ấy, rũ mắt nhìn mặt đất.

Tay cô bị Tiểu Nhan nằm lấy, cô ấy có chút kích động hỏi: “Facebook, người sáng nay cô bảo tớ block chính là anh ta sao? Mộc Tử, cô còn muốn đi gặp anh ta làm gì?”

Nghe vậy, Hàn Mộc Tử khẽ mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Tiểu Nhan, nhẹ giọng nói: “Gặp chứ, sao lại không gặp?”

Nụ cười và ánh mắt của cô đều rất nhẹ, giống như căn bản không chú ý tới chuyện này, trên mặt cũng không biểu hiện gì: “Bất kể là ai, chỉ cần là khách hàng của chúng ta là được.”

Tiểu Nhan: “

Cô ấy buông tay Hàn Mộc Tử ra, sau đó rốt cuộc vẫn kiệt sức dựa vào tường.

Đinh…

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.

Hàn Mộc Tử mang ánh mắt không một gơn sóng bước ra, Tiểu Nhan còn dựa vào tường ngẩn người.

Mộc Tử… Thật sự đã hàon toàn không để ý nữa sao?

Phòng làm việc

Dạ Mạc Thầm đánh giá bốn phía, phong cách trang trí phòng làm việc này vô cùng có sức sống, trên bàn đặt một bình hoa sao nở rộ. Mặc dù là lần đầu tiên Dạ Mạc Thâm thấy loài hoa này, nhưng cảm thấy vô cùng thích thú.

Trái tim anh, cũng vì những thứ này là đập thật mạnh.

Rất nhanh, rất nhanh sẽ gặp được người phụ nữ kia.

Lần thứ hai gặp mặt, không biết lần này cô thấy mình sẽ có phản ứng gì?

Nghĩ tới đây, ánh mắt Dạ Mạc Thâm trở nên sâu thẩm.

Có tiếng giày cao gót truyền từ ngoài cửa vào, bỗng dưng Dạ Mạc Thâm siết chặt nắm tay.

Tới chưa?

Cửa phòng làm việc không đóng, Hàn Mộc Tử từng bước tới gần.

Vốn dĩ, sau lần gặp trước, Hàn Mộc Tử cho là mình gặp anh sẽ căng thẳng, nhưng lúc đi về phía phòng làm việc cô mới phát hiện, lòng mình lại bình tĩnh tới vậy.

Có lẽ ngày đó cô tự an ủi mình đã có tác dụng, hoặc có lẽ vì cô đã sớm không đặt người này trong lòng nữa rồi. & Thế nên gặp lại anh, cô mới có thể bình tĩnh như thế.

Vào phòng làm việc, bóng lưng cao lớn đập vào mắt cô.

Anh mặc âu phục màu nâu đậm, đưa lưng về phía cô, mặc dù chỉ là một bóng lưng, cũng có thể cảm giác được người đàn ông này vô cùng xuất sắc, đường nét cơ thể đang trong trạng thái kéo căng, vóc người rất đẹp.

Chỉ nhìn một cái, Hàn Mộc Tử thu lại tầm mắt trước khi người kia xoay người lại. Sau đó, cô vững vàng bước lên phía trước.

Tiểu Nhan mang gương mặt tái nhợt lảo đảo theo cô vào phòng, đi theo sau lưng Hàn Mộc Tử, còn không cẩn thận đụng phải lưng cô.

“A.”

Bước chân của Hàn Mộc Tử dừng lại, Dạ mạc Thâm cũng theo đó xoay người lại.

Gương mặt tuấn tú của người đàn ông xuất hiện trước mắt.

Hàn Mộc Tử thờ ơ quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Nhan: “Đi pha cà phê đi.”

Tiểu Nhan ngẩng đầu lên, ánh mắt ngạc nhiên, thật lâu sau mới gật đầu: “Được, tôi đi ngay đây.”

Cô ấy lảo đảo bước ra khỏi phòng làm việc, giống như say rượu.

Nhìn cô ấy như vậy, ánh mắt trong sáng của Hàn Mộc Tử loé lên chút bất đắc dĩ, cô gái này…

Sau đó, cô nhìn Dạ Mạc Thâm, khẽ mỉm cười.

“Mời ngồi.”

Dạ Mạc Thâm: “



Anh đã tưởng tượng ra vô số cảnh tượng hai người gặp nhau. Nhưng cho tới nay anh chưa từng nghĩ, cô nhìn thấy anh sẽ có phản ứng này.

Không có đau lòng, không có tức giận, cũng không có ngạc nhiên, không có cả vui mừng…

Không có gì cả, hoàn toàn không có gì.

Ánh mắt cô trong veo như nước, ngay cả nụ cười trên khoé môi cũng khiến người ta cảm thấy bình yên không gợn sóng, không nhìn ra bất kì tình cảm gì đối với anh.

Ánh mắt Dạ Mạc Thâm trầm xuống, nhìn thấy anh, cô lại bình tĩnh thế sao?

Tâm trạng cuộn trào mãnh liệt của anh được coi là gì? Tâm trạng kích động mấy ngày nay của anh được coi là gì?

Sau khi Hàn Mộc Tử để anh ngồi xuống thì đi vòng qua sofa bên kia, ngồi xuống sofa đối diện. ở trong phòng làm việc yên lặng hồi lâu, rốt cuộc người đàn ông đi tới, ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt nóng bỏng của anh dán chặt trên người cô.

Đúng lúc này, Tiểu Nhan bưng cà phê vào.

So với Hàn Mộc tử, vẻ mặt Tiểu Nhan rất không bình tĩnh, có điều lúc này cô ấy cũng đã bình ổn lại chút nên nhìn cũng khá hơn, bình tĩnh mang cà phê tới trước mặt Dạ Mạc Thâm.

“Mời dùng từ từ.”

Sau đó Tiểu Nhan đứng bên cạnh Hàn Mộc Tử.

“Đưa bảng giá của công ty chúng ta cho anh đây xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play