Trời đêm mát mẻ

Biệt thự Hải Giang rộng lớn như vậy vô cùng tĩnh lặng, tiếng gió cùng với sóng biển từng đợt từng đợt vỗ vào bờ.

Đêm nay là một đêm thật dài, có thể ngửi được cả mùi nước biển ẩm ướt trong không khí.

Tuy nhiên, trong thời khắc này, Dạ Mạc Thâm, vừa mới đi tắm xong, ngồi trên ghế sofa cầm điện thoại di động trên tay và nhìn chằm chằm vào đó.

Điện thoại di động hiển thị giao diện

Zalo.

Dạ Mạc Thâm mở tin nhắn mà Lâm Thanh Thanh đã gửi cho anh, là danh thiếp của người phụ nữ đó.

Sau khi mở danh thiếp ra, anh xem thông tin cá nhân của Hàn Mộc Tử, xem một hồi lâu, anh thậm chí còn không thêm người này vào danh sách bạn bè của mình.

Biệt danh trên thông tin của cô ấy là Shelly, ảnh đại diện là một vỏ sò rất đẹp, đôi tay đang cầm vỏ sò kia thì trắng trong thuần khiết, vừa trắng nõn lại thon dài.

Dạ Mạc Thâm đã rất quen thuộc với đôi bàn tay này.

Đôi bàn tay kia, năm năm trước đã vô số lần bị anh nằm trong lòng bàn tay, đã cào xước da thịt anh.

Nhắm mắt lại, Dạ Mạc Thâm cuối cùng vẫn không nhịn được mà giơ tay thêm vào.

Từ buổi chiều sau khi trở về, anh dường như phát điên lên ngồi ở đây một hồi lâu, vẫn không có can đảm thêm bạn với người phụ nữ ấy.

Như lời dì nhỏ đã nói, đã 5 năm trôi qua rồi, cô ấy bây giờ có lẽ đã không còn là người như trước kia nữa.

Hơn nữa nếu anh thêm cô ấy, cô ấy sẽ chấp nhận không?

Dạ Mạc Thâm chưa bao giờ biết được bản thân mình lại có lúc làm chuyện vướng víu như vậy, anh cau mày đặt điện thoại xuống bàn, một chút đau khổ từ trong cổ họng tràn ra.

Dạ Mạc Thần, mày điên rồi sao?

Người phụ nữ này năm năm trước đã rời khỏi cuộc đời của mày, cô ấy bước đi dứt khoát như vậy, năm năm sau, có lẽ sớm đã không còn là người như trước nữa.

Cuối cùng Dạ Mạc Thâm lại cầm điện thoại lên, nhìn chằm chằm vào giao diện Zalo rồi nheo mắt đầy nguy hiểm.

Chính lúc mà anh muốn từ bỏ, kết quả ngón tay không cẩn thận ấn thêm vào, nhất thời trái tim anh đập loạn xạ một cách điên cuồng, cuối cùng dứt khoác làm theo trái tim, trực tiếp gửi lời mời kết bạn.

Sau khi gửi lời mời kết bạn, trái tim của Dạ Mạc Thâm giống như có đốm lửa nhỏ rơi trên bề mặt thảo nguyên khô cằn, ngay lập tức ánh lửa cao ngất.

Một giây rồi hai giây, Dạ Mạc Thâm cầm điện thoại và đợi mười phút. kết bạn.

Đối phương không xác nhận lời mời

Dạ Mạc Thâm sắc mặt có chút thay đổi, sau đó anh chửi rủa một tiếng.

“Chết tiệt!”

Người phụ nữ này không phải đã biết tài khoản này là của anh, vì vậy mới cố ý không thêm anh, đúng chứ?

Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thâm như phát điên, đứng dậy cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài, đi được vài bước, anh lại dừng lại, trực tiếp gọi điện thoại cho Tiêu Túc.

“Tạo cho tôi một số tài khoản Zalo, trong vòng năm phút.”

“Cái gì?” Tiêu Túc tưởng rằng mình đã nghe nhầm yêu cầu vô lý này của anh, nhất thời không phản ứng kịp.

“Nghe không hiểu tiếng người sao?”

Dạ Mạc Thâm khó chịu hỏi một câu. Tiêu Túc ngay lập tức gật đầu: “Hiểu rồi.”

“Vậy thì còn không mau làm theo đi!”

Píp píp!

Sau khi đầu dây bên kia cúp điện thoại, Tiêu Túc nghe thấy giọng điệu gấp gáp từ trong điện thoại truyền đến có chút không nói nên lời.

Nửa đêm, cậu Dạ muốn nhiều tài khoản Zalo như vậy làm gì? Công ty phát triển nghiệp vụ mới từ khi nào vậy? Tại sao cậu hoàn toàn không hề hay biết?

Nhưng mà dáng vẻ nóng nảy vừa rồi của Dạ Mạc Thâm giống như lửa đốt, cậu cũng không dám nói nhiều, ngay lập tức thay Dạ Mạc Thâm làm việc. Năm phút sau, Dạ Mạc Thâm cuối cùng cũng nhận được tài khoản Zalo từ Tiêu Túc, cười lạnh một tiếng: “Cậu chậm chạp quá rồi.”

Sau đó anh cúp máy.

Anh mở máy tính xách tay của mình ra và đăng nhập vào Zalo.

Tiêu Túc đã giúp anh đăng ký hàng chục tài khoản Zalo, mặc dù không biết cậu ta lấy nó từ đâu nhưng mà Dạ Mạc Thâm có thể sử dụng nó là được rồi.

Trước tiên anh đăng nhập vào một tài khoản, sau đó tìm tài khoản Zalo của Hàn Mộc Tử và gửi lời mời kết bạn.

Kết quả đợi hơn mười phút đối phương vẫn không có phản hồi, thế là anh lại đổi tài khoản khác, lần này anh thông minh hơn, nhập một tin nhắn xác minh: Cô là nhà thiết kế phải không?

Đợi thêm mười phút, đối phương vẫn không có bất cứ hồi âm nào.

Chết tiệt!

Dạ Mạc Thâm có chút phát điên rồi. Người phụ nữ đó đang làm cái gì vậy?

Dạ Mạc Thâm cầm điện thoại lên xem, bây giờ đã hơn mười giờ rồi.

Không lẽ là ngủ rồi sao? Không thể nào, trước đó khi anh gửi lời mời vẫn còn chưa đến mười giờ.

Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thâm gọi điện thoại cho Tiêu Túc.

Tiêu Túc khi nhận được cuộc gọi của Dạ Mạc Thâm có chút không nói nên lời, “Cậu Dạ, lại có nhiệm vụ gì nữa sao?”

“Tôi hỏi cậu.” Dạ Mạc Thâm giọng nói lạnh lùng: “Một người vào mười giờ tối thì có thể đang làm gì?”

Tiêu Túc sững sờ trước câu hỏi không đầu không não này, “Dạ, cậu Dạ? Câu này là có ý gì?”

Dạ Mạc Thâm châm một điều thuốc, khói thuốc phủ lên đôi lông mày thanh tú của anh, lúc ẩn lúc hiện.

“Hỏi cậu, thì cậu chỉ cần trả lời.”

Tiêu Túc vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nói: “Mười giờ, chỉ có thể đi ngủ thôi!”

“Hả?” Ngủ thật sao? Như vậy xem ra anh phải đợi đến sáng mai sao?

Nhưng tại sao Dạ Mạc Thâm luôn cảm thấy người phụ nữ đó dường như không đi ngủ sớm như vậy.

Kết quả, Tiêu Túc ở đầu dây bên kia dừng lại một chút, đột nhiên lại nói: “Nếu như mười giờ mà không đi ngủ, cũng có thể làm rất nhiều chuyện.”

Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm nhíu mày, “Làm chuyện gì?”

Cảm thấy được Dạ Mạc Thâm thực sự tò mò về chủ đề này, Tiêu Túc càng vô cùng nghiêm túc nói với Dạ Mạc Thâm những câu trả lời mà cậu ta có thể nghĩ ra.

“Cậu Dạ, theo suy luận của một người bình thường như tôi. Mười giờ là thời gian đi ngủ của những người tự giác, nhưng bây giờ thanh niên ở các thành phố lớn sẽ không đi ngủ sớm như vậy. Vì vậy, vào thời điểm này, họ đang sống về đêm hoặc là vẫn đang tăng ca. Hoặc là, người có gia đình thì đang chăm sóc con và dỗ con ngủ, ờ, hoặc là đang sinh hoạt giới tính …

Tiêu Túc thốt ra câu cuối cùng hoàn toàn theo bản năng mà nói ra.

Còn Dạ Mạc Thâm ở đầu dây bên này nghe xong câu đó, lại đặc biệt quan tâm cau may, nheo mắt lại một cách nguy hiểm: “Sinh hoạt giới tính sao?”

Không sao nói rõ được, Tiêu Túc lại cảm thấy được trong giọng điệu đó dường như mang nhiều sát ý.

Đây là chuyện gì vậy? Mặc dù bao nhiều năm qua Dạ Mạc Thâm luôn ảm đạm, nhưng mà tâm trạng luôn khá là ổn định, nhưng đêm nay … sao anh ấy lại cáu kỉnh như vậy? “Cậu Dạ, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Trả lời câu hỏi của tôi, những gì cậu nói là thật sao?”

Tiêu Túc xấu hổ: “có lẽ là vậy, chín phần!”

“Vì vậy, người đó không trả lời tin nhắn của bạn, là vì đang sinh hoạt giới tính sao?” . Tiên Hiệp Hay

“Vâng… Cậu Dạ, tôi vừa rồi nói ra rất nhiều khả năng có thể xảy ra, tại sao cậu lại…”

Chỉ nhớ đến cái này, không lẽ …

Tiêu Túc đột nhiên ý thức được một chuyện càng quan trọng hơn.

“Là ai không trả lời tin nhắn của cậu

Dạ?”

Dạ Mạc Thâm nhướng mày, cười lạnh: “Muốn chết sao?”

“Không, tôi không dám!”

Píp píp!

Dạ Mạc Thâm ở đầu dây bên kia lại trực tiếp cúp điện thoại, nghe được âm thanh gấp gáp từ điện thoại di động truyền đến, Tiêu Túc quả thực cảm thấy rất kỳ quái.

Cậu Dạ sao có thể đột nhiên hỏi một câu kỳ lạ như vậy.

Dán vẻ này của cậu Dạ giống hệt như năm năm trước khi đang thích mợ chủ, cũng làm những chuyện y hệt!

Không lẽ

Cậu Dạ lại có người mà mình thích rồi sao???

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Tiêu Túc thay đổi, cả người đột nhiên nhảy dựng lên. Là ai? Có thể lọt vào mắt của Dạ

Mạc Thâm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play