Dạ Mạc Thâm bước một bước về phía trước, hơi thở mạnh mẽ gần lại thêm mấy phần.
Hàn Mộc Tử đã bình tĩnh lại, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, đôi mắt và biểu hiện của cô ấy rất lạnh nhạt.
“Sao vậy?” Lâm Thanh Thanh nhận thấy có chút kỳ quái, liền hỏi một câu. Nghe vậy, Hàn Mộc Tử nhìn Lâm
Thanh Thanh cười nói.
“Cô Lâm, chúng ta liên lạc lại sau nhé, không làm phiền hai người nữa.”
Nói xong, Hàn Mộc Tử lại gật đầu hỏi thăm với Dạ Mạc Thẩm, sau đó đi vòng một bên kia bàn chuẩn bị rời đi.
Lâm Thanh Thanh có chút ngượng ngùng nói: “Hay là … hay là cô ở lại uống chút gì đó rồi đi.”
“Cái này.…….
“Cô đặc biệt tới đây một chuyến. Bây giờ đi thì tôi cũng ngại lắm, dù sao… … anh ấy cũng quay lại rồi, cô ngồi một lát cũng không sao.”
Hàn Mộc Tử siết chặt chiếc túi trong, một lát sau mới thả nhẹ ra, cô thản nhiên cười nói: “Được rồi, vậy thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh.”
Hàn Mộc Tử gọi một ly nước trái cây.
Tốc độ phục vụ trong nhà hàng rất nhanh, trong chốc lát đã đưa nước trái cây qua cho cô, Hàn Mộc Tử biết mình chỉ ngồi xuống xã giao thôi, vì vậy chỉ uống hai ba ngụm.
Dạ Mạc Thâm vốn dĩ định rời đi, lúc này cũng ở lại, vẻ mặt lạnh lùng ngồi ở đối diện.
Dạ Mạc Thâm sắc mặt rất khó coi, Lâm Thanh Thanh không dám nói cái gì, trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ khác nhau.
Chỉ là ánh mắt ác liệt của người nào đó luôn rơi vào người cô ấy, tuy rằng ánh mắt của anh lạnh lùng, nhưng ánh mắt đó lại nóng bỏng như muốn thiêu đốt gương mặt cô, cứ luôn nhìn chằm chằm vào cô.
Dường như muốn nhìn xuyên thủng gương mặt cô.
Thời gian trôi qua, ước chừng mấy phút sau, Hàn Mộc Tử đứng lên.
“Cảm ơn đã chiêu đãi, chỉ có điều tôi còn có việc bận, không làm phiền hai người nữa.”
Nói xong, cô ấy đứng dậy cười nhẹ: “Bữa cơm ngày hôm nay để tôi thanh toán nhé.”
Sau đó, cô ấy cũng không quan tâm hai người họ phản ứng như thế nào, quay người bước đến quầy thu ngân để thanh toán hóa đơn.
Khi Hàn Mộc Tử chuẩn bị đưa thẻ cho nhân viên thu ngân, có người đã nhanh hơn cô.
“Quẹt thẻ này.”
Giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc.
Giọng nói này đối với Hàn Mộc Tử rất quen thuộc, cô thậm chí không cần nhìn cũng biết là ai.
“Dạ Mạc Thâm tôi không có thói quen để phụ nữ mời.”
Hàn Mộc Tử: “…”
Cô im lặng một lúc, lẳng lặng rút thẻ ngân hàng vào trong túi xách, quay đầu nhìn Dạ Mạc Thâm, trên mặt nở một nụ cười xa lạ: “Vậy thì, cảm ơn anh Dạ.”
Lâm Thanh Thanh đi theo nhìn thấy cảnh này, trong lòng trộm mừng.
Người đàn ông mà cô nhìn trúng đúng là khác biệt, đàn ông nên giống Dạ Mạc Thâm, có phong độ lịch lãm như vậy.
Khi ra đến cửa, Lâm Thanh Thanh đột nhiên nói: “Mộc Tử, hay là chúng tôi đưa cô trở lại công ty, dù sao cũng không xa lắm.”
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử dừng lại một lát, khóe miệng không nhịn được mà giật giật.
“Không cần đầu, cô Lâm, tôi đi vài bước là tới rồi, cám ơn sự tiếp đãi của cô hôm nay.”
Hàn Mộc Tử không nghĩ vì mấy bước này mà cần người khác tiễn, thấy Lâm Thanh Thanh không nói thêm gì nữa, cô ấy mới tiến lên một bước, trực tiếp rời đi, không để ý đến một ánh nhìn khác.
Lâm Thanh Thanh nhìn theo bóng lưng của cô, sau đó lặng lẽ liếc nhìn Dạ Mạc Thâm ở cách đó không xa.
“Tôi nói muốn đưa cô về khi nào?” Quả nhiên, một giọng nói lạnh lùng và vô tình từ phía trên truyền xuống.
Mặc dù Lâm Thanh Thanh sớm đã đoán được Dạ Mạc Thâm sẽ không thể nào đưa cô ấy về, nhưng anh đột nhiên nói như vậy khiến cô cảm thấy không còn mặt mũi, may mắn thay, Hàn Mộc Tử đã rời đi rồi.
Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Thanh ngẩng đầu lên cười với Dạ Mạc Thâm, “Tôi biết anh sẽ không đưa tôi về. Hôm nay làm khó anh rồi. Đi đường cẩn thận nhé.”
Nói xong, Lâm Thanh Thanh cũng không quấy rầy anh nữa, mà xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng cô chợt nhớ ra điều gì đó và nhìn về phía Dạ Mạc Thâm nói: “Đúng rồi, anh Dạ, tôi có thể thêm anh vào WeChat được không?”
Ôi, thật là một người phụ nữ được voi đòi tiền.
Đôi mắt đen huyền của Dạ Mạc Thâm lộ ra vẻ không kiên nhẫn, khi vừa muốn nói là không được.
Lại đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, anh híp mắt lại nhìn về phía Hàn Mộc Tử đã biến mất trước đó.
“Cô vừa mới nói … Cô ấy là nhà thiết kế sao?”
Lâm Thanh Thanh lúc đầu cũng không có phản ứng gì mà chỉ ngây ngốc gật đầu, một lúc sau mới nghĩ tới điều gì đó, nhếch môi nhíu mày nói: “Đúng vậy, anh Dạ, cô ấy là nhà thiết kế. Lần này tôi đến công ty của cô ấy để nhờ cô ấy thiết kế lễ phục giúp tôi. Nếu anh Dạ cần thiết kế, cũng có thể tìm cô ấy.”
Vào lúc này, Lâm Thanh Thanh thấy rằng Dạ Mạc Thâm có hứng thú đến danh tính về nhà thiết kế của cô ấy. Trong lòng đoán rằng Dạ Mạc Thâm cũng đang muốn tìm Hàn Mộc Tử để thiết kế quần áo, vì vậy cô ấy rất thẳng thắn trực tiếp đem thân phận của Hàn Mộc Tử nói ra.
Cô ấy thậm chí còn nghĩ rằng, nếu có thể nhân cơ hội này cùng Diệp Mạc Thâm tiến thêm một bước, vậy thì tốt quá rồi.
Nhà thiết kế sao?
Dạ Mạc Thâm ánh mắt tối sầm lại một chút.
Anh không ngờ người phụ nữ đó lại trở thành nhà thiết kế, điều này khiến anh rất ngạc nhiên.
Lâm Thanh Thanh vui vẻ cắn môi dưới: “Anh Dạ cũng muốn thiết kế quần áo sao? Hay là chúng ta thêm WeChat đi, tôi sẽ gửi danh thiếp của cô ấy qua cho anh?”
Khi hỏi câu này, trái tim Lâm Thanh Thanh đập rất nhanh, đây là một bước quan trọng nhất trên con đường chinh phục nam thần của cô ấy!
Nếu là trước đây, Dạ Mạc Thâm nhất định sớm đã rời đi rồi, đừng nói là thêm WeChat, có lẽ anh cũng chẳng thèm quan tâm đến cô ấy.
Nhưng bây giờ thì khác, Dạ Mạc Thâm suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra.
“Gửi danh thiếp cho tôi.”
Dạ Mạc Thâm sau khi nói xong câu này thì biến mất trước mặt Lâm Thanh Thanh.
Lâm Thanh Thanh hưng phấn gật đầu vẫy tay với anh: “Tôi biết rồi anh Dạ, anh Dạ lái xe cẩn thận!”
Đôi mắt cô dõi theo bóng dáng cao lớn lạnh lùng cho đến khi anh biết mất ở góc phố, Lâm Thanh Thanh mới thu hồi ánh mắt, cô ấy cúi đầu nhìn xuống điện thoại di động, trong lòng vui mừng đến mức ôm nó vào lòng như bảo bối.
Tốt quá rồi, cô đã tiến gần hơn một bước với nam thần rồi.
Xem ra dì Tổng nói không sai, Dạ Mạc Thâm quả nhiên thuộc loại người ngoài lạnh trong nóng.
Cô ấy dường như có thể tưởng tượng được cảnh hai người họ ở bên nhau trong tương lai.
Lâm Thanh Thanh hài lòng ôm điện thoại di động rời đi.
Hàn Mộc Tử sau khi trở lại công ty, bước vào văn phòng, sau đó một mình ngồi thần thờ trên bàn.
Tiểu Nhan khi nhìn thấy cô ấy quay về cũng có chút nghi hoặc, không phải nói là đi gặp khách hàng sao? Sao nhanh như vậy đã quay về rồi? Nhưng mà cô ấy cũng không hỏi, dù sao thì chuyện của Hàn Mộc Tử, cô ấy sẽ tự mình giải quyết.
Nhưng mà sau đó khi Tiểu Nhan đứng dậy để đổ đầy cà phê của mình, phát hiện ra Hàn Mộc Tử vẫn ngồi ở tư thế như lúc cô ấy đi tới. Cô mới cảm thấy có chút kỳ lạ.
Tiếng tách cà phê đặt trên bàn khiến cho Hàn Mộc Tử lấy lại thần trí, cô ấy ngước mắt lên thì thấy Tiểu Nhan đang đứng trước mặt cô, với ánh mắt tò mò nhìn cô chăm chẳm.
Thấy cô ấy ngẩng đầu, Tiểu Nhan hai tay ôm ngực: “Có chuyện gì vậy? Mất hồn mất vía…” khắc.
Nghe xong, Hàn Mộc Tử ngay tức
Mất hồn mất vía sao?
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà nở nụ cười.
Từ trước đến nay, cô vẫn cho rằng bản thân đã qua nhiều năm như vậy trái tim cũng đã bình lặng như nước, nhưng bây giờ mới phát hiện ra …
Có một số thứ, thật sự không phải bạn muốn thay đổi thì có thể thay đổi được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT