Dạ Mạc Thâm luôn luôn không phải là người dễ trêu chọc.

Nhưng hết lần này tới lần khác đối phương là dì nhỏ của anh, trưởng bối của anh.

Mà vị trưởng bối này còn không giống như trưởng bối nữa, Dạ Mạc Thâm thật đau đầu.

“Lập tức ở đây chờ, dù sao dì thấy con cũng không có việc gì, buổi chiều đi gặp mặt di liền đi.”

Dạ Mạc Thâm trong lòng không vui, trầm giọng nói:“Khi nào thì bắt đầu?”

“Cái gì?“Tống An bị câu hỏi này làm cho kinh ngạc một trận:“Có ý gì?”

“Sao dì lại trở nên càng quấy như vậy.”

Dạ Mạc Thâm ngầng đầu, ánh mắt rơi thẳng vào trên mặt Tống An, đôi mắt của anh đen trắng rõ ràng, cảm xúc cũng rất rõ ràng, rõ ràng không thích sắp xếp của Tống An.

Tống An sửng sốt một chút, đại khái không nghĩ tới Dạ Mạc Thâm sẽ nói bản thân mình như vậy, cho nên một chút phản ứng chưa kịp.

Đợi sau khi bà kịp phản ứng, không khỏi cười lạnh thành tiếng.

“Con bây giờ đúng là mọc cánh cứng cáp rồi, lại còn nói dì nhỏ con càn quấy làm bừa? Bây giờ con trưởng thành rồi, có phải là dì nhỏ không quản được con nữa không hả?”

Nói đến đây, biểu lộ trên mặt Tống An không nói được nên lời là tâm tình gì, nhưng nhìn thấy vô cùng Suy sụp.

Tâm tình Dạ Mạc Thâm đột nhiên trở nên u ám, trên thực tế mấy ngày gần đây tâm tình anh đều không có tốt hơn dù là nửa phần, người thân bên cạnh anh hiện giờ, chỉ có một mình dì nhỏ này thôi.

Nghĩ tới đây, Dạ Mạc Thâm nhắm lại hai mắt, hít sâu một hơi, không có nói tiếp.

“Được thôi, càn quấy làm bừa thì càn quấy làm bừa, dù sao hôm nay con nhất định phải đi cho dì!”

Dạ Mạc Thâm không nói gì thêm, cũng không tiếp tục phản kháng bà.

Tống An liền biết, đây là anh ngầm đồng ý, cuối cùng thở dài một hơi.

Cho dù hôm nay Dạ Mạc Thâm cảm thấy Tống An bà càn quấy làm bừa không nói đạo lý, cũng mặc anh suy nghĩ đi.

“Cái này, cái này cùng cái này phối hợp với nhau, ừ, nhất định phải thêm canh.”

Tập đoàn nhà họ Hàn mời đầu bếp lên các bữa ăn dinh dưỡng trong một tuần, Tiểu Nhan đem tới cho Hàn Mộc Tử xem qua.

Sau khi Hàn Mộc Tử nhìn thấy thì gật gật đầu, cảm thấy rất được, thế là chỉnh sửa lại một chút, sau đó đưa cho Tiều Nhan.

“Món canh mỗi tuần đều không giống nhau, Mộc Tử, cô cảm thấy ra giá thế nào mới tốt?”

“Chuyện này đầu bếp hẳn là so với chúng ta có kinh nghiệm hơn, để ông ấy nhìn xem định là được.”

“Ừm.”Tiểu Nhan gật gật đầu, vừa muốn quay người đi ra ngoài.

Hàn Mộc Tử lại dọn dẹp tư liệu, lúc trước khi cô ấy sắp đi ra ngoài liền lên tiếng nói:“Cô xuống lầu thuận tiện thông báo một chút cho đoàn đội ở lầu ba, để bọn họ lên lầu bốn mở cuộc họp.”

Nghe nói vậy, Tiểu Nhan a một tiếng, quay đầu lại không hiểu nhìn qua cô.

“Họp?”

Hàn Mộc Tử nhíu mày:“Có vấn đề gì sao?”

“ẦÂy, không có.”

Tiểu Nhan rụt cổ một cái sau đó đi ra ngoài, còn phải bảo cô mở cuộc họp, cảm thấy thật sự rất kỳ quái đó.

Lúc trước kia không có công ty cô cùng Hàn Tuyết U hai người nhiềutự do, bây giờ sau khi có công ty còn muốn trông coi người khác, còn phải họp, mà còn là những ngày này bận bịu chết cô.

Bỏ đi, đã như thế này, vẫn là nên tranh thủ thời gian nỗ lực di.

Phòng họp Lúc mấy người đó bị gọi lên cảm thấy vô cùng không tình nguyện, nhưng bởi vì dù sao Hàn Mộc Tử cũng là cấp trên, cho nên cũng lập tức đi lên.

Chỉ có điều…..Chỉ có mấy người đi lên.

Lúc Hàn Mộc Tử đi vào nhìn thấy trong phòng họp chỉ có mấy người, ánh mắt dừng lại, cũng không nói thêm gì, chỉ là cất bước đi đến chỗ ngồi phía trên, Tiểu Nhan đi theo phía sau cô, trên tay cầm lấy một đống tư liệu.

Tiểu Nhan nhìn thoáng qua, phát hiện đến đây chỉ có mấy người Lý Tuấn Phong, Thư Quả, Lâm Tranh cùng Tiêu Y Y kia.

Còn có ba người không đến.

Mà trong phòng họp đám người này rõ ràng cũng là chia mấy phái.

Lý Tuấn Phong nở nụ cười ranh mãnh, ánh mắt một mực lưu luyến ở trên người Hàn Mộc Tử.

Hôm nay Hàn Mộc Tử mặc rất trang trọng, áo khoác ngoài sọc xanh trắng đan xen bao lấy váy tay bồng, mái tóc dài quyến rũ được buộc đuôi ngựa phía sau đầu, nhìn như mang theo mấy phần sạch sẽ cùng nhẹ nhàng khoan khoái, cũng già dặn hơn mấy phần.

Người phụ nữ này……Khuôn mặt đẹp lại còn có dáng người, thật sự cũng rất được đó.

Cho dù đồ trang sức trang nhã, hay là trang điểm, thế mà đều có một loại vô cùng phong tình.

Mà Thư Quả mang trên mặt nụ cười, biểu lộ bình thản ngồi ở chỗ đó.

Một bên khác chính là Lâm Tranh, thiếu niên lạnh lùng quái gỡ ngồi ở nơi đó, áo sơ mi trắng cởi hờ mấy nút, làm cho cậu nhìn mang theo một chút không bị trói buộc.

Tiêu Y Y giống như một nhóc mê muội ngồi bên cạnh cậu, trông mong nhìn qua cậu.

Mà thiếu niên quái gỡ giống như là không có cảm giác được sự tồn tại của cô.

Tiêu Y Y biết Lâm Tranh không thích người khác đến gần mình, cho nên chỉ có thể ngồi cách đó không xa lắm, nhưng chỉ cần cậu không đuổi cô đi, có thể cùng cậu ngồi cùng một chỗ đối với Tiêu Y Y mà nói đó chính là rất hạnh phúc.

“Mấy người kia đâu? Không phải thông báo mọi người đi họp sao? Sao bọn họ không đến?”“Tiểu Nhan lên tiếng hỏi.

Lý Tuấn Phong nhíu mày, không có trả lời.

Ngược lại Thư Quả nhẹ giọng giải thích nói:“Bọn họ đại khái còn có chuyện bận rộn rồi.”

“Có chuyện bận rộn rồi? Chuyện gì vậy nhỉ?”

Thư Quả mỉm cười:“Tôi đây cũng không được rõ lắm, nếu không cô đi nhìn xem một chút đi?”

Tiểu Nhan nghe xong, thật đúng “Mấy người kia đâu? Không phải thông báo mọi người đi họp sao? Sao bọn họ không đến?“Tiều Nhan lên tiếng hỏi.

Lý Tuấn Phong nhíu mày, không có trả lời.

Ngược lại Thư Quả nhẹ giọng giải thích nói:“Bọn họ đại khái còn có chuyện bận rộn rồi.”

“Có chuyện bận rộn rồi? Chuyện gì vậy nhỉ?”

Thư Quả mỉm cười:“Tôi đây cũng không được rõ lắm, nếu không cô đi nhìn xem một chút đi?”

Tiểu Nhan nghe xong, thật đúng là mở rộng bước chân muốn đi nhìn thử.

Kết quả đi hai bước lại bị Hàn Mộc Tử gọi về: “Tiểu Nhan, ngồi xuống.” . ngôn tình ngược

Tiểu Nhan quay đầu lại, không thể tin nhìn Hàn Mộc Tử:“Nhưng mà……Bọn họ không có đến đó, tôi đi tìm bọn họ về họp.”

“Không cần.“Hàn Mộc Tử trên mặt biểu lộ vẻ lãnh đạm đến dọa người, thanh âm phát ra cũng nguội lạnh:“Mấy ngày trước tôi cũng đã nói rồi, miễn cưỡng là làm không được tác phẩm tốt, nếu như bọn họ không muốn tới, vậy thì chúng ta tự họp.

Nói xong, Hàn Mộc Tử mấp máy môi đỏ của mình, sau đó nhìn về phía Tiểu Nhan trên tay cằm tập văn kiện:“Trước tiên cô đem tư liệu phát ra đi.”

Tiểu Nhan mặc dù trong lòng tức giận, nhưng vẫn rất nghe lời Hàn Mộc Tử nói, bất đắc dĩ đem tư liệu phát cho mấy người.

Hàn Mộc Tử kéo ra cái ghế ngồi xuống, phòng họp chuẩn bị rất đầy đủ, trước đây cô đã đem việc của mình chuẩn bị xongUSB chuẩn bị khởi chiếu, sau đó một bên thao tác vừa nói:“Các người bỏ chút thời gian nhìn thử một chút tư liệu trên tay các người di.”

Thư Quả không nói chuyện, yên tĩnh lật ra tư liệu nhìn thử, Lý Tuấn Phong vẫn là dáng vẻ xem thường, mà thiếu niên quái gỡ lạnh lùng kia động tác giống hệt như người máy lật ra tư liệu, Tiêu Y Y lại hừ một tiếng, cũng nhìn tư liệu này mở miệng nói: “ Lâm Tranh, những tư liệu này có gì đáng xem? Công ty hiện tại vừa mới thành lập, lại chưa có đơn hàng của khách, có cái gì tốt mà mở.”

Lâm Tranh mắt điếc tai ngơ, ánh mắt lạnh lùng lướt qua mỗi một hàng chữ trên tư liệu.

Lý Tuấn Phong không hề động vào phần tư liệu kia, Hàn Mộc Tử cũng không có quan tâm anh ta đến cuối cùng là có nhìn hay không, dù sao lại theo lời nói của cô đi xuống là được, Lý Tuấn Phong đột nhiên đối với người phụ nữ này có chút hiếu kỳ.

Cô dường như giống một quả hồng mềm, ai cũng có thể bóp được.

Nhưng nếu như anh ta nghĩ trêu tức cô, một quyền đánh ra lại như đánh vào trên bông, nếu là anh ta nghĩ muốn công kích cô, có khả năng còn nhận kết quả ngược lại, ngược lại bản thân cô cũng không có một chút tổn thương nào.

Đại khái là ánh mắt của anh ta quá mức chuyên chú, Hàn Mộc Tử đột nhiên ngầng đầu lên, đôi mắt rét lạnh nhìn anh ta:“Anh có vấn đề gì?”

Lý Tuấn Phong bị hỏi như vậy, không khỏi nhếch nhếch khóe môi:“Không có vấn đề gì, chỉ là tôi đang nghĩ, bây giờ bắt đầu cuộc họp thì làm được cái gì? Lại không có khách hàng tới mua.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play