Sau khi câu này được hỏi ra thì Hàn Thanh đã hoàn toàn trầm mặc.

Trong chớp mắt Hàn Mộc Tử không biết nói gì, có lẽ cô không nên hỏi như vậy.

“Xin lỗi anh, em… không cố ý, em chỉ muốn biết.”

“Không sao.” Hàn Thanh lạnh nhạt cười với cô: “Mẹ đã mất nhiều năm rồi, có một số chuyện anh đã sớm nhìn thấu được. Huống hồ anh đã hoàn thành được nhiệm vụ mà bà ấy đã giao lại cho anh, tìm thấy được huyết mạch của nhà họ Hàn chúng ta, em gái của Hàn Thanh này.”

Nói xong, Hàn Thanh vươn tay xoa đầu cô, nhỏ giọng nói: “Từ sau khi em bị lạc, tỉnh thần của mẹ có hơi hỗn loạn. Mỗi ngày đều chỉ biết tìm kiếm dấu vết của em, bà đã nghe ngóng ở nhiều nơi, cũng tự mình đến nhiều nơi. Người trong nhà cản không nổi, anh chỉ đành đi cùng với bà. Sau đó tinh thần bà ấy càng lúc càng không rõ ràng, rồi tích thành chứng trầm cảm. Lại thêm… sau khi sinh sức khỏe bà không tốt.”

Những gì đã qua này khiến Hàn Mộc Tử nghe thấy mà đau lòng.

“Tại, tại sao… cho dù không nhìn thấy em nữa, nhưng bà cũng bên giữ gìn sức khỏe chứ.”

“Bởi vì bà vẫn luôn cho rằng bà có lỗi với em, không trông coi em cần thận, nên mới dẫn đến việc em bị bắt bán. Bà tự mình cảm thấy hổ thẹn, lại thêm những cảm xúc khác nữa, em cảm thấy bà ấy sẽ trở nên như thế nào?”

Bỗng dưng Hàn Mộc Tử không nói nên lời.

“Còn một điểm nữa, lúc đó máy ba của cha gặp tai nạn, lại truyền đến một tin buồn. Lúc mẹ nhận được tin này thì đang ở trong một thôn nhỏ trên núi nghe ngóng tin tức của em. Lúc xuống núi vì tỉnh thần không tập trung mà bị ngã xuống.”

Hàn Mộc Tử mở to mắt, hơi thở dường như có nói nôn nóng.

“Sau khi đưa đến bệnh viện thì bác sĩ bảo bọn anh vào nhìn mặt bà lần cuối.”

Dường như Hàn Thanh đang kể một câu chuyện bình thường, trên gương mặt của anh vẫn không có bất cứ gợn sóng nào. Nhưng đứng gần nhau như vậy, Hàn Mộc Tử có thể nhìn thấy rõ cảm xúc nặng nề đang cuồn cuộn dưới đáy mắt anh.

Sau đó hai người yên lặng đứng trước bia mộ trong thời gian rất lâu.

Cuối cùng Hàn Mộc Tử đặt bó hoa lên trước bia bộ. Lúc mắt thấy trời tối lại, sắp đổ mưa xuống thì Hàn Thanh mới gọi Hàn Mộc Tử rời di.

Sau khi hai người rời khỏi nghĩa trang, vừa lên xe thì bên ngoài quả nhiên đồ mưa nhỏ.

Sau một cơn mưa nhỏ, thời tiết trở nên tươi mát hơn nhiều, không còn oi bức như trước kia nữa.

Buổi tối Tiểu Nhan vẫn mượn cớ nói mình không thoải mái nên không ăn cơm với bọn họ. Hàn Mộc Tử biết là chuyện gì nên khiến người hầu đưa cơm lên lầu cho cô ấy.

Sau khi ăn cơm xong, Hàn Mộc Tử và Đậu nhỏ cầm lấy di động chơi điện tử ở phòng khách.

Kết quả Hàn Thanh lại đột nhiên ngồi xuống, cầm một tập tài liệu đưa cho Hàn Mộc Tử.

“Đây là cái gì?”

“Tài liệu đăng ký công ty.”

“Tài liệu đăng ký?” Hàn Mộc Tử dừng động tác trong tay lại, có chút kinh ngạc.

“Thành lập công ty, tìm một đoàn thể thì càng có lợi hơn đối với em. Em cứ luôn làm việc đơn độc thì quá không phù hợp.”

Nghe vậy, Hàn Mộc Tuyết nhịn không được mà bĩu môi: “Không phù hợp chỗ nào chứ? Lúc trước ở nước ngoài không phải em cũng vậy sao?”

“Hoàn cảnh ở nước ngoài và trong nước không giống nhau, có biết bên phía anh nhận được tin gì không?”

Nghe Hàn Thanh nói như vậy, Hàn Mộc Tử liền nhớ đến chuyện đã xảy ra ở thành phố Tô trước đây, không kìm được mà nhếch môi: “Có người kiện em?”

Ánh mắt Hàn Thanh lạnh lùng nhìn cô: “Xem ra đối với hành động của mình thì em thật hiểu rõ nhỉ.”

“Em biết cô ta muốn kiện em, em cũng không sợ.” Hàn Mộc Tử không để tâm lắc đầu: “Huống hồ chuyện này là cô ta không đúng.”

“Cho nên em để mặc cho cô ta kiện em?”

Hàn Mộc Tử nhìn Hàn Thanh một cái, đột nhiên người híp mắt nói: “Chuyện này không phải vì em ÿỷ mình có anh trai chống lưng sao?

Chỉ nên cứ tùy hứng một chút, không được thì khoản tiền đó em trả, sau đó đường ai nấy đi.”

“Em vừa mới về nước, nếu như làm ồn xảy ra chuyện tranh chấp thì sẽ không có lợi cho tiền đồ của em.”

“Vậy sao? Nếu như không thể làm nhà thiết kế nữa thì đến lúc đó em đồi nghề làm diễn viên là được.”

Nghe vậy, đột nhiên Hàn Thanh sững lại, híp mắt nhìn cô.

“Làm diễn viên?”

Hàn Mộc Tử gật đầu: “Đúng vậy, nếu như không làm được nhà thiết kế thì chỉ có thể làm diễn viên thôi.”

“Không được.” Ai ngờ một giây sau, Hàn Thanh bỗng lạnh mặt từ chối yêu cầu của cô, trầm giọng nói: “Không thể làm diễn viên, nếu như không làm nhà thiết kế nữa thì em đến công ty anh, anh cho em một chức vụ gì đó.”

Nhìn bộ dáng nghiêm khắc của anh, Hàn Mộc Tử nhịn không được cười ra tiếng.

“Được rồi, em chỉ đang đùa thôi mà. Cho dù không làm được nhà thiết kế, em cũng sẽ không làm diễn viên. Người ta làm diễn viên đầu là người trẻ tuổi. Còn em, một không còn trẻ nữa, hai không có kỹ năng diễn xuất, cho dù em muốn làm diễn viên thì cũng không có người dám nhận em.”

Hàn Thanh: “….”

“Đúng đó cậu, mẹ đã già rồi!”

Đậu nhỏ ở bên cạnh nghe vậy thì bổ sung thêm một câu.

Hàn Mộc Tử mặt cười như lòng không cười nhìn Đậu nhỏ: “Cục cưng, con vừa nói cái gì?”

Đậu nhỏ vội vàng nhảy lên sô pha, bò lên đùi Hàn Thanh.

Hàn Mộc Tử: “….”

“Tóm lại, chuyện này anh đã giúp em đè xuống rồi.” Hàn Thanh vừa nhấc tay ôm lấy Đậu nhỏ, vừa nhỏ giọng nói rõ tình huống: “Công ty đã làm xong rồi, ở gần tập đoàn nhà họ Hàn, địa chỉ có ở bên trên, ngày mai anh bảo Tô Cửu dẫn em đến.”

Hàn Mộc Tử: “Thật sự là lập công ty cho em sao? Em… thực ra cảm thấy một mình cũng tốt mà, lập công ty lại phải dẫn theo tập thể, em cảm thấy thật mệt.”

“Tập thể em không cần lo, đã tìm cho em một tập thể thiết kế tốt nhất trong nước rồi.”

“Tập thể thiết kế tốt nhất? Vậy chẳng phải đến lúc đó em phải phân chia tiền cho bọn họ sao? Anh, rốt cuộc anh hy vọng em kiếm tiên hay là hy vọng em phá sản vậy?”

Nghe thấy cô đùa nghịch như Vậy, gương mặt anh tuấn của Hàn Thanh cuối cùng cũng có thêm ý cười: “Em có năng lực, anh vẫn tin tưởng em. Tiền lương ba tháng đầu của bọn họ anh sẽ phụ trách giúp em, nhưng thời gian sau đó đều phải dựa vào bản thân em. Có thể tạo thành một công ty xuất sắc, mời chào đủ mọi khách hàng, hay thành một thương hiệu của riêng mình đều dựa và bản thân em.”

Thành thương hiệu của riêng mình?

Nghe đến chỗ này thì Hàn Mộc Tử có hơi sững người. Lúc ở nước ngoài thì chỉ có danh tiếng nhà thiết kế của cô, trước giờ cô chưa từng nghĩ muốn tại thành một thương hiệu gì cả.

Nhưng, nếu như muốn mang theo cả một tập thể thì e rằng phải có một phong cách nhất định.

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử lại bắt đầu khổ não.

Cô luôn cảm thấy, sau khi thành lập công ty này thì ngày tháng sau này của cô sẽ bắt đầu trở nên bận rộn.

“Mẹ ơi mẹ ơi, trong công ty có thể cho con một chức vị không?”

Đậu nhỏ đột nhiên có ý tưởng kỳ quái mà nói.

Nghe vậy, Hàn Mộc Tử nhịn không được mà trừng cậu một cái: “Con là một đứa trẻ, muốn chức vị gì?”

“Ồ.” Đậu nhỏ ồ một tiếng, dường như có hơi tủi thân.

“Cậu cho con chức vị.“ Hàn Thanh nhéo má của Đậu nhỏ: “Ngày mai mẹ con bận việc, con theo cậu đến công ty nhé.”

“Có thể sao cậu? Vậy cậu sẽ cho con một chức vị thật lợi hại sao?“ Mắt Đậu nhỏ sáng lên, nhìn vô cùng ngây thơ.

Nhưng trong ánh mắt đó, dường như Hàn Thanh nhìn thấy một chút xảo quyệt, đợi anh nhìn kỹ lại thì không còn nữa.

Anh nghĩ, có lẽ anh nhìn nhầm rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play