Hàn Mộc Tử lần này ngủ rất sâu, sâu như Đậu nhỏ đang trong mộng trong vòng tay cô.
Tiểu Nhan vẫn lo lắng nhìn chằm chằm ra bên ngoài, đối mặt với mọi chuyện khác cô có thể ngủ như heo, nhưng đây là lần đầu tiên cô có cái áp lực như vậy, nhìn chằm chằm chiếc xe đang từ từ vượt qua bọn họ, nhưng chưa từng nhìn thấy chiếc xe này bao giờ.
Nhưng cô biết rằng dù chiếc xe Tiểu Nhan cũng an tâm khi thấy xung quanh mình có rất nhiều phương tiện giao thông địa phương.
Cho dù đều ở Bắc Thành, với nhiều xe như vậy, cũng khó có thể nhận ra, tất cả như thể đều bị cuốn trôi, có thể người mà cô nghĩ đã chuyển làn.
Nghĩ xong như vậy, Tiểu Nhan rốt cục thở phào nhẹ nhõm, sau đó từ từ chìm xuống trở lại.
Cô ấy đã kiệt sức, và sau khi nhìn chằm chằm cả đêm, đôi mắt của cô ấy gần như kiệt sức.
Tiểu Nhan nhắm mắt lại, muốn ngủ một giấc thật ngon, liền nói: “Chú Nam, khi nào tới nơi chú gọi tôi dậy nhé, tôi muốn ngủ một lát.”
“Được thôi.”
Chú Nam nhẹ nhàng đáp lại.
Không bao lâu sau khi Tiểu Nhan chìm vào giấc ngủ, Hàn Mộc Tử nhận được tin nhắn điện thoại của Hàn Thanh, cô còn chưa trả lời thì điện thoại đã rung lên, nhưng Đậu nhỏ đã cảm nhận được trước, liền kéo tay áo đánh thức cô.
Hàn Mộc Tử buồn ngủ liếc cậu một cái: “Đậu nhỏ?”
“Mẹ ơi, điện thoại của mẹ đang rung.”- Đậu nhỏ nhắc nhở.
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử mới hoàn hồn, nghe điện thoại liền thấy là Hàn Thanh.
“Điện thoại của chú con, con có thể trả lời.”
“Vâng ạ.”
Đậu nhỏ trả lời điện thoại, Hàn Mộc Tử ngủ say quá đột nhiên tỉnh lại, luôn cảm thấy đại não còn chưa tỉnh hẳn nên dựa vào đó lười biếng nhắm mắt thêm một hồi. Đậu nhỏ nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, và nói: “Mẹ ơi, chú nói sẽ đợi chúng ta ở trạm tiếp theo.”
“Hả? Làm sao con biết.”
“Con vừa gửi một địa điểm cho chú.”
Sau khi Đậu nhỏ nói, cậu đi thông báo cho chú Nam.
Chú Nam gật đầu: “Được.”
Đến ngã tư tiếp theo, Hàn Mộc Tử nhìn thấy xe của Hàn Thanh quả nhiên đứng cách ngã tư không xa, nhìn về phía bên này, thật sâu và xa.
“Là chú!”- Đậu nhỏ thì thào.
Hàn Mộc Tử liếc nhìn Tiểu Nhan bên cạnh, cô vẫn còn đang ngủ.
Đậu nhỏ: “Mẹ ơi, chúng ta gọi dì Tiểu Nhan dậy nhé?”
“Không cần đâu, dì Tiểu Nhan của con dọc đường mệt mỏi, rốt cuộc bây giờ cũng ngủ thiếp đi. Đề cô ấy ngủ thêm di.”
Vì vậy hai mẹ con cùng nhau xuống xe, đi tới trước mặt Hàn Thanh.
“Anh à.”- Hàn Mộc Tử bất lực nhìn Hàn Thanh ánh mắt nghiêm nghị: “Anh thật là, không phải em đã nói không sao sao? Nửa đêm anh lại đi ra ngoài rồi.”
Hàn Thanh nhìn cô từ đầu đến cuối, sau khi xác định cô không bị thương tổn gì, anh nghiêm nghị nói: “Không cần lo lắng.”
Hàn Mộc Tử: “… anh không có suy nghĩ lại sao, nếu em gặp phải chuyện gì thật thì em vẫn còn có thể gửi tin nhắn cho anh nữa sao?”
Hàn Thanh: “Anh cũng không nghĩ nhiều như vậy, em và mọi người không sao là tốt rồi.”
“Bác ôm.”
Nói xong Đậu nhỏ duỗi tay muốn ôm Hàn Thanh, anh sờ sờ đầu của cậu bé, sau đó dễ dàng một tay ôm hắn vào lòng: “Cháu đi đường có mệt không?”
“Con không mệt, chú, nhưng bác đã vất vả rồi ~”
“Là do bác không tốt, không nên quá nóng lòng để cho cháu gặp phải loại chuyện này.”
“Đi thôi, lên xe của anh ngồi, chúng ta về nhà họ Hàn.”
“Chờ một chút.”
Hàn Mộc Tử quay đầu đi về phía xe, dựa vào cửa sổ nói với chú Nam: “Chú Nam, phiền chú về nhà họ Hàn với chúng tôi nha. Tiểu Nhan còn đang ngủ, sau buổi họp tôi sẽ đánh thức cô ấy.”
Chú Nam nhẹ nhàng gật đầu với Một chiếc xe quen thuộc lướt qua trên lối đi, người đàn ông ngồi trên ghế lái có khuôn mặt lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước.
Nhưng trong lúc bàng hoàng, anh như bị thứ gì đó dẫn dắt, mắt nhìn về hướng khác.
Đúng lúc này, Hàn Mộc Tử đã đi về phía xe của Hàn Thanh, Hàn Thanh cũng mở cửa, Hàn Mộc Tử cúi người xuống xe.
Khuôn mặt xinh đẹp tỉnh xảo của người phụ nữ thoáng qua, Dạ Mạc Thâm như còn đang sững sờ, cảm thấy đầu óc mình đột nhiên bị kéo ra khỏi chính người mình, khi hoàn hồn lại thì đã phát hiện có một chiếc xe ở làn đường bên trái.
Hàn Mộc Tử lên xe không bao lâu, Đậu nhỏ cũng vừa mới ngồi xuống, cuối cùng liền nghe thấy một tiếng động lớn.
Cả hai quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy bên cạnh có một chiếc ô tô tông vào lan can, liền dừng lại.
Hàn Mộc Tử nhìn thấy cảnh này, đồng tử co rút lại một chút, mi tâm nhảy dựng kịch liệt, trong lòng chợt có cảm giác đứng ngồi không yên, vội đưa tay bấm giữ mí mắt của chính mình lại, cô vô thức nói: “Hôm nay tại sao lại có nhiều tai nạn như vậy?”
Hàn Thanh cũng nhìn thấy cảnh này, mím môi mỏng lạnh lùng nói: “Là chủ xe không cần thận. Những người này khi lái xe cũng quá bất cần, chúng ta đi trước đi.”
“Thôi, quay về đi, tôi luôn cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy những thứ này.”
Hàn Mộc Tử cảm thấy ấm áp, sau khi xe nổ máy, Hàn Mộc Tử lại không biết chuyện gì đang xảy ra, không khỏi tò mò liếc nhìn cảnh tượng cách đó không xa qua cửa sồ xe.
Chiếc xe tông vào lan can, không biết đã có chuyện gì xảy ra, chơf cả nửa này cũng không thấy chiếc xe có động tĩnh gì, cửa cũng không mở ra.
Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với những người bên trong…
Hàn Mộc Tử duỗi tay nhíu mày, sau đó nhìn lại.
Xe nhanh chóng di chuyển đến nhà họ Hàn, xe vào nhà họ Hàn, Hàn Mộc Tử luôn cảm thấy kỳ quái sau khi nhìn cảnh tượng này.
Không phải cô chưa từng đến đây, mà là từ khi nhận ra tổ tiên thật sự và trở thành Hàn Mộc Tử, cô chưa từng quay lại đây, đã năm năm rồi…
đây là lần đầu tiên cô trở lại nơi này.
Bây giờ dường như thành phố này có quá nhiều kỷ niệm.
Khi đó, cô không phải họ Hàn, cũng không phải là con cả của nhà họ Hán, cô chỉ là một …
“Đây rồi, xuống xe thôi.”
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, cắt ngang dòng suy nghĩ của Hàn Mộc Tử.
Hàn Mộc Tử hoàn hồn, sau đó cùng Đậu nhỏ xuống xe.
Sau khi xuống xe, Hàn Mộc Tử nhìn thấy xe của chú Nam cũng đi vào, cô khẽ nói nhỏ: “Tiểu Nhan chắc vẫn còn ngủ. Em sẽ đi đánh thức cô ấy.”
Nói xong, Hàn Mộc Tử bước đến xe của chú Nam dưới cái nhìn của Hàn Thanh, sau đó mở cửa gọi cô.
Tiểu Nhan không biết mình đã mơ thấy giấc mộng gì đẹp như vậy, cứ ôm cánh tay của chính mình rồi cười khẩy suốt, Hàn Mộc Tử gọi cô mấy lần cô đều không chịu tỉnh dậy, mà Hàn Thanh chắc cũng không còn kiên nhẫn nữa, anh cũng dứt khoát đi tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT