quan tâm? Người giúp việc giật mình.

“Cậu chủ? Điều tôi vừa nói đều là sự thật.

Mợ hai thực sự quyến rũ cậu cả.

Cậu không tin tôi sao?”

Dạ Mạc Thâm dùng ánh mắt thâm sâu của mình nhìn cô ta chằm chằm: “Ngoài cô ra, còn có ai khác nhìn thấy không?”

Người giúp việc nghĩ rằng anh đã tin tưởng mình, lắc đầu đầu: “Tôi là người duy nhất nhìn thấy.

Nhưng {) cậu hai, tôi xin thề, tôi thực sự tận mắt chứng kiến.”

Nghe xong, Dạ Mạc Thâm cong môi chế giễu: “Nói cách khác, chỉ có cô nhìn thấy sự việc, không ai có thể làm chứng cho cô.”

Bây giờ người giúp việc mới hiều ra ý tứ của anh:”

Cậu hai, tôi…”

“Ghen tị? Cho nên bịa đặt?”

Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm sắc nhọn, như có thể xuyên thấu đấm thằng vào cô ta.

Tất cả những âm mưu đều nhìn thấy hết, người giúp việc như bị xem thấu tâm tư, liền kích động.

(} cậu hai, tôi xin thề, tôi thực sự tận mắt chứng kiến.”

Nghe xong, Dạ Mạc Thâm cong môi chế giễu: “Nói cách khác, chỉ có cô nhìn thấy sự việc, không ai có thể làm chứng cho cô.”

Bây giờ người giúp việc mới hiều ra ý tứ của anh: “Cậu hai, tôi…”

“Ghen tị? Cho nên bịa đặt?”

Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm sắc nhọn, như có thể xuyên thấu đấm thẳng vào cô ta.

Tất cả những âm mưu đều nhìn thấy hết, người giúp việc như bị xem thấu tâm tư, liền kích động.

) “Cậu hai, tôi thật sự không có lừa gạt cậu, cậu nhất định phải tin tôi.”

NÓ?”

Dạ Mạc Thâm cười lạnh: “Dạ Mạc Thâm tôi chẳng lẽ lại không tỉn vợ mình, ngược lại lại đi tin tưởng một người giúp việc như cô?”

Nhìn thấy nụ cười khát máu trên môi Dạ Mạc Thâm, trong lòng cô ta bắt đầu hối hận.

Vừa rồi cô ta thấy Dạ Mạc Thâm không có phản ứng với Thẩm Kiều, cho nên cô ta nói Thẩm Kiều như vậy, Dạ Mạc Thâm hẳn là nên tin tưởng cô ta mới đúng.

Nhưng không ngờ tới, Dạ Mạc Thâm () lại phải ứng như vậy.

“Quần áo là cô làm bẩn.”

Anh dùng ngữ khí khẳng định, không phải câu hỏi.

Người giúp việc hoảng loạn cuống cuồng, sao có thể như vậy được? “Cậu hai, tôi…”

“Nhà họ Dạ không cần loại người hiểm độc bẩn thỉu như cô.”

Dạ Mạc Thâm đánh mắt lên, ánh mắt như muốn giết người: “Nếu tôi biết cô ở bên ngoài nói hươu nói vượn, cô sẽ có kết cục không tốt đâu.”

Tiỉnh– (} Đúng lúc này, thang máy dừng lại.

Dạ Mộ Thâm xoay bánh xe rời di, hai chân cô ta mềm nhữn, cả người không chút sức lực ngã xuống đất.

Sau khi thay quần áo xong, Thẩm Kiều nhìn sang chiếc áo bên cạnh.

Cô muốn cầm trả lại Dạ Lẫm Hàn, nhưng giờ bộ đồ đã bị cô làm bần, bây giờ mang trả không còn thích hợp nữa.

Vì vậy, cô đành tìm một cái túi để đựng nó vào, sau khi giặt ủi xong sẽ đi trả lại anh.

Sau đó, Thẩm Kiều liền ra ngoài.

Gần đây, cô hay đi xe buýt để đi làm.

Như thường lệ, khi đến công ty.

Thẩm Kiều liếc qua văn phòng một (} cái, sau đó mới vào làm việc của mình.

Đến giờ, Dạ Mạc Thâm và Tiêu Túc xuất hiện đúng giờ.

Nghe thấy âm thanh, Thầm Kiều hướng nhìn Dạ Mạc Thâm.

Anh vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng như băng, vẫn như trước không hề đề ý cô.

Thẩm Kiều thu hồi ánh mắt, vô thức cô siết chặt cây bút trong tay.

Không biết cô có cảm nhận sai không…Dạ Mạc Thâm dường như đang tức giận với cô, nhưng tại sao? Có phải anh tức giận vì những đã xảy ra trong phòng trước đó, hay là vì Dạ Lẫm Hàn? Có một mớ hỗn (Cô vợ đánh tráảo} độn trong tâm trí cô, Thẩm Kiểu cố gắng không suy nghĩ đến nó, tập trung vào công việc.

Buổi trưa, cô một lần đi đưa tài liệu, hai lần đưa cà phê.

Nhưng Dạ Mạc Thâm đều phớt lờ cô.

Khi Thẩm kiểu đi ăn trưa, cô nghe thấy có người nói chuyện.

“Này, mấy người đã nghe chưa tin gì chưa? Có vẻ như Dạ thị hủy bỏ hợp tác cùng Lục thị.”

“Thật sao? Tại sao một sự hợp tác quan trọng như vậy lại đột ngột hủy bỏ?”

“Tôi nghe nói rằng buổi họp sáng nay cậu Dạ đã đưa ra quyết () định.”

Nghe xong, những chuyền động trong tay Thầm Kiều bỗng khựng lại, cuộc họp buổi sáng? Cuộc họp diễn ra vào buổi sáng khi nào? Tại sao cô không biết? “Quyết định của cậu Dạ? Ông Dạ có đồng ý không?”

“Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra.

Cậu Dạ bình thường sẽ không làm những việc như vậy.

Tại sao lần này anh ấy lại hủy hợp tác với Lục thị? Thật không thể tin được.”

Thẩm Kiều gắp miếng rau đưa lên miệng, nhưng cô không muốn ăn.

Cô cảm thấy trong lòng có chút khó €Cõ vợ đánh tráo} chịu.

Nhớ lại buổi tối hôm đó, lúc Lục Tầm Thường làm phiền cô, Mạc Dạ Thâm liền nói.

“Ông lớn như Lục tổng đây, lại muốn cầu xin trợ lý của công ty chúng tôi sao?”

“Thật đáng tiếc, cho dù anh quỳ xuống đây, Dạ thị cũng sẽ không tiếp tục hợp tác cùng Lục thị đâu.”

Buổi tối hôm ấy, anh đã bảo cô chú ý đến Lục Tầm Thường, rõ ràng anh cũng đề ý đến dự án lần này, sao tự nhiên lại ngừng hợp tác.

Chẳng lẽ… bởi vì… Thẩm Kiều không dám tiếp tục nghĩ, nhưng cô lại không thể ăn vào, () cô bưng đĩa lên đứng dậy, sau đó di lên lầu.

Bên trong văn phòng im ắng, Thẩm Kiều gõ cửa.

“Vào di.”

Giọng nói của Dạ Mạc Thâm vẫn lạnh lùng mà đơn điệu.

Thẩm Kiều hít một hơi thật sâu, rồi mở cửa và bước vào.

Dạ Mạc Thâm không ngầng đầu lên, đôi mắt tập trung vào tập tài liệu trên bàn.

Anh vẫn đang giải quyết công việc, tách cà phê trên bàn đã thấy đáy, rõ ràng anh còn chưa ăn trưa.

Thẩm Kiều nghĩ một lúc, định nhắc anh đến giờ ăn cơm, Dạ Mạc Thâm ngước mắt lên, thấy người bước vào {} là cô liền nhíu mày, rồi gõ ngón tay lên mặt bàn: “Tiếp tục lấy cà phê.”

“Được.”

Thẩm Kiều bước tới, cầm cốc cà phê lên, xoay người bước đi nhưng cô không nhịn được mà quay đầu lại: “Đã đến giờ ăn cơm, anh có nên đi ăn cơm trước đã, rồi hãy tiếp tục làm việc không?”

Đã đến giờ ăn còn không ăn, ở nơi này liều mạng làm việc, còn liên tục uống cà phê, đối với dạ dày thực sự không tốt.

Thẩm Kiều nói ở trong lòng.

Dạ Mạc Thâm dường như không nghe thấy những gì cô nói.

“Cậu Dạ, anh…”

“Tiếp tục lấy cà phê không nghe {} thấy sao? Khi nào đến lượt cô dạy tôi cách làm việc à?”

Nghe thấy vậy, Thẩm Kiều chỉ có thể siết chặt chiếc cốc trong tay, tức giận đi pha cho anh một tách cà phê nữa.

Sau khi đặt cà phê xuống, Thẩm Kiều không nhịn được mà nói: “Cậu Dạ, khi đói uống cà phê đối với dạ dày không tốt.”

Dạ Mạc Thâm dừng động tác trên tay lại, anh nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn Thẩm Kiều.

Nhìn thấy đôi mắt sắc bén của Thẩm Kiều trong lòng liền hốt hoảnh, cô ấp úng giải thích: “Tôi làm … trợ lý của anh.

Tôi có trách nhiệm nhắc nhở anh về vấn () đề này.”

“Giả vờ quan tâm tôi? Đây có phải là một trong những phương pháp của cô không?”

Dạ Mạc Thâm châm chọc khiêu khích cô, đến một câu trả lời bình thường cũng không có.

Điều này khiến Thẩm Kiều tức giận, cô cắn môi dưới suy nghĩ.

Cô nghĩ đến việc hợp tác cùng Lục thị, Thẩm Kiều cảm thấy rằng cô vẫn phải hỏi rõ ràng.

“Tôi nghe nói rằng sáng nay có cuộc họp?”

Dạ Mạc Thâm không trả lời.

() “Việc hợp tác với Lục thị…”

“Không phải cô cho rằng tôi ngừng hợp tác với Lục thị là vì cô chứ?”

Thẩm Kiều: “Tôi …”

“Đừng suy nghĩ nhiều.”

Dạ Mạc Thâm thâm sâu nói: “Lục Tầm Thường là người không có năng lực nhưng lại có dã tâm lớn.

Đây là một dự án dài hạn, Lục Tâm Thường không đủ tư cách.”

Hóa ra không phải vì cô.

Thẩm Kiều cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu thực sự vì cô, cô sẽ cảm thấy rất áy náy.

“Cho nên, chuyện này có liên quan gì đến một trợ lý bé nhỏ như cô?”

Dạ Mạc Thâm cười khẩy, nhìn cô chế giễu: “Cô thực sự đánh giá bản thân mình quá cao rồi.”

Thẩm Kiều cắn môi dưới: “Tôi không có.”

“Không có? Cô vào đây không phải bởi vì chuyện này sao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play