Sau khi Tô Cửu ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Kiều.
Tô Cửu còn rất chu đáo đóng chặt cửa lại, tựa như không hề lo lắng cô sẽ phá phách thứ gì đó nằm trong căn phòng này, rõ ràng cô mới tới đây lần dầu tiên, thế nhưng cô ấy lại tin tưởng cô như vậy.
Bất cứ món đồ trong phòng này vật nào cũng rất quý giá, nhưng cô ấy lại…
Lẽ nào…cô thật sự là cô Hàn vẫn luôn được tìm kiếm mà họ nói sao?
Thế nhưng sao cô tin nổi đây, tuy rằng cô không nhận được sự yêu chiều hết mực từ cha mẹ như Thẩm Nguyệt, thế nhưng trong tim cô vẫn luôn coi mọi người nhà họ Thẩm là người thân của mình. Dù bình thường khi chịu hết tất cả những lời trách cứ nặng nề của mẹ cô cũng từng nghĩ bản thân liệu có khi nào không phải là con ruột của bà không, nhưng cô cũng nhanh chóng tự phủ định cái suy nghĩ này.
Thậm chí còn tự trách bản thân tại sao có thể nghĩ vậy được, dù có ra sao bà cũng là mẹ ruột đã sinh ra và nuôi nấng cô kia mà.
Hơn nữa khi đó thay thế Thẩm Nguyệt gả qua nhà họ Dạ, Thẩm Kiều cũng hiểu được mẹ Thẩm không muốn cả hai đứa con gái đều hỏng mất tương lai, dù gì cô cũng đã qua một đời chồng, còn Thẩm Nguyệt vẫn đang ở độ tuổi đẹp nhất cuộc đời. Để em gái gả cho một người què chẳng bằng để kẻ đã li dị như Thầm Kiều qua đó. Như vậy…cũng không thiệt thòi gì.
Thẩm Kiều sao lại không rõ ràng ý nghĩ của họ chứ, cô chỉ là chán nản thất vọng, nên vẫn gả qua bên ấy.
Chỉ là từ sau sự việc đó, cô lại cảm nhận được tuyeetj vọng hết lần này đến lần khác.
Cho dù cô thay Thẩm Nguyệt lấy chồng, cô làm hết thảy mọi việc, nhưng cha mẹ vẫn không công nhận, họ thậm chí cô đã bám vào nhà giàu rồi thì có thể đào được lợi từ chỗ cô, không hề quan tâm cô có sống tốt hay không.
Hiện tại lại có người nói với cô, cô không phải con gái ruột của nhà họ Thẩm.
Tô Cửu còn nói chính mẹ Thẩm đã thừa nhận rồi.
Nhưng Thầm Kiều vẫn cảm thấy chuyện này không phải là thật, cô không chấp nhận nổi kiểu thân phận này.
Cô muốn, muốn trở về hỏi mẹ đây rốt cuộc có phải là sự thật hay không, cô muốn nghe được chính miệng bà ấy xác minh mới có thể tin tưởng.
Thêm nữa ngày hôm nay đã có nhiều chuyện xảy ra, cô vừa làm căng với Dạ Mạc Thâm, sau lại vỡ lở ra chuyện thân thế. Tựa như toàn bộ thế giới đang tập trung tấn công cô vậy, ngay cả thời gian để nghỉ lấy hơi cô cũng không có.
Nghĩ tới đây, Thẩm Kiểu nhịn không được cười khổ, làm gì có ai cho cô thời gian để nghỉ ngơi chứ?
Cô đứng dậy, quan sát khắp bốn phía, cuối cùng lại đặt mắt lên người phụ nữ trên tấm poster kia.
Bà ấy thật sự là mẹ ruột của cô sao? Cho dù đôi mắt có giống cô nhưng dù gì cũng chỉ là một tấm poster, một bức ảnh chụp. Hơn nữa đã nhiều năm như vậy, hai người không hề giao thoa liên hệ với nhau.
Lúc này…cô thật sự không có bất kì cảm xúc gì.
Nếu như có thể, cô vẫn mong rằng mình là người của nhà họ Thẩm.
Chỉ mong người nhà họ Hàn đã lầm, cô không phải là cô Hàn gì đó.
Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều đứng dậy đi ra ngoài.
Không được, cô phải về nhà một chuyến.
Cho dù cô có ầm ï với Dạ Mạc Thâm, cô cũng không thể suy sụp đến như này, cô phải tỉnh táo lại, phải mạnh mẽ.
Lúc bước ra khỏi phòng, cô không ngờ lại thấy Tô Cửu đứng cách cửa không xa, thấy cô đi ra, liền cười tiến lên: “Cô Thẩm, cô nghĩ kĩ rồi chứ?”
“Tôi muốn về nhà một chuyến.”
Thầm Kiều năn nỉ cô ấy.
Nghe cô nói, Tô Cửu cảm thấy hơi bất ngờ, sau một lát gật đầu: “Vậy tôi cho xe đưa cô trở về.”
Thẩm Kiều hơi bất ngờ, cô còn tưởng cô ấy phải giữ mình lại nữa, không ngờ cô ấy lại đồng ý đề cô đi luôn, Thẩm Kiều cảm kích nhìn cô ấy: “Cảm ơn cô, nhưng để tôi tự về là được.”
“Chuyện này thì khó đấy, với tình trạng hiện giờ của cô tôi không yên tâm để cô đi một mình. Cô Thẩm muốn tới đâu thì tôi sẽ dặn tài xế chở cô đi. Cô mà không đồng ý thì không đi được đâu nhé, vừa rồi tôi có trò chuyện với ông Hàn, anhh ấy có dặn dò tôi không được làm khó cô.”
Hóa ra là nhờ Hàn Thanh…Thẩm Kiều gật đầu: “Vậy được, phiền cô rồi.”
Tô Cửu cười nhẹ: “Không phải xa cách như vậy đâu, hay để tôi tiễn cô.”
“Không cần, tôi chỉ định về nhà xác nhận vài việc, cô không cần đặc biệt đi cùng tôi đâu.”
“Vậy được rồi.”
Sau khi Thầm Kiều di rồi, Tô Cửu liền gọi điện thoại cho Hàn Thanh: “Ông Hàn, cô Hàn đã di rồi.”
“Ừ.” Giọng nói của Hàn Thanh tuy trong trẻo trầm lắng nhưng lạnh lùng, không nghe ra bất cứ rung đọng và cảm xúc nào trong đó.
Tô Cửu do dự một chút, sau đó hỏi anh: “Có cần…”
“Không cần, con bé đã biết đầu duôi sự việc rồi, muốn tìm chứng cứ là việc rất bình thường.”
“.,Có cần đón cô ấy về đây hay không?”
“Không gấp, xem ý con bé đi.”
Dừng một lát, Hàn Thanh lại nói thêm một câu: “Đừng ép buộc con bé.”
“Tôi biết thưa ông Hàn, chỗ cô Hàn Tuyết U thì sao? Cô ấy còn đang trong bệnh viện, hơn nữa lúc này…”
“Cô ta bị thương, tạm thời cứ giữ kín bí mật, chờ cô ta xuất viện rồi thì nói cho cô ta sau.”
“Vâng, tôi hiểu.”
Cúp điện thoại, Tô Cửu có chút cảm động, tuy rằng Hàn Thanh biểu hiện ra bên ngoài lạnh lùng vô tình, nhưng trên thực tế cũng là một người đàn ông tỉ mỉ, mặc dù Hàn Tuyết U lừa anh ấy nhưng đến lúc này anh vẫn hết sức bình tĩnh. Bởi Hàn Tuyết U bị thương nên anh ấy không muốn ngả bài ngay lúc này hẳn vì cợ cô ta gặp chuyện không may.
Như vậy có thể tránh cho bản thân tăng thêm phiền phức, đúng là giỏi kìm nén.
Đêm khuya vắng người, một chiếc ô tô dáng dài dừng lại ngay ngã rẽ, Thẩm Kiều nói câu cảm ơn tài xế xong liền bước xống xe, tài xế thò đầu ra: “Cô chủ, tôi đứng đây đợi cô nhé?”
Nghe xong Thẩm Kiểu chợt sững sờ, cô do dự nhìn sang tài xế: “Cảm ơn chú, nhưng không cần đâu ạ, chú cứ đi về trước đi.”
Cô nói xong liền xoay người đi thằng về phía trước, đi được một đoạn rất dài rồi, Thẩm Kiều quay đầu lại mới phát hiện chiếc xe kia vẫn chưa rời đi, cô không nén được tiếng thở dài nhưng vẫn không quay lại đó mà bước thẳng vào trong nhà họ Thẩm.
Cửa không khóa, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, lúc Thầm Kiều đầy cửa đi vào, hai vợ chồng nhà họ Thẩm đang ngồi trên sofa, nghe thấy tiếng động bèn đồng loạt đứng lên: “Nguyệt Nguyệt con về…”
Mới nói được một nửa, khi đôi mắt liếc thấy là Thẩm Kiều, lời của hai người dừng lại ngay.
Mẹ Thẩm cứ tưởng là Thẩm Nguyệt trở về, không ngờ lại là Thẩm Kiều bước vào, lúc bà ta liếc nhìn Thẩm Kiều không nhịn được mà nói một câu: “Tại sao lại là con thế?”