Cô mơ đến buổi tối cách đây hơn một tháng trước, người đàn ông mạnh mẽ ôm lấy eo của cô cướp đoạt.
Một nụ hôn nồng nhiệt không thể kiểm chế được, hơi thở nóng bỏng, tiếng thở dốc hổn hền.
Thẩm Kiều trở mình, nóng đến nỗi phải vén chăn ra, mở to mắt.
Trời đã sáng rõ, trong phòng ngập tràn ánh bình minh và không khí buổi (Cô vợ đảnh tráo) sáng từ ngoài cửa sổ chiếu rọi vào.
Thẩm Kiều ngồi dậy, tựa ở nơi đó trong đầu suy nghĩ mông lung.
Đã qua lâu như vậy rồi, sao còn có thể gặp được người đàn ông kia? Ở trong mơ, người đàn ông đó vẫn mạnh mẽ như thế.
Chỉ là giọng nói đã không nghe rõ từ lâu.
Thẩm Kiều vuốt cái trán đang ướt đẫm mồ hôi một cái, cuống họng đột nhiên hơi ngứa.
Cô che miệng lại ho nhẹ vài tiếng, mới chợt nhớ ra cái gì đó, nhìn về phía chiếc giường cách đó không xa.
Dạ Mạc Thâm vẫn đang ngủ.
Thẩm Kiều sợ quấy rây đến anh, chỉ () có thể nén nhịn ho khan.
Nhưng cuống họng thực sự quá khó chịu rồi, cô chỉ có thể nhanh chóng đứng dậy, đi chân đất chạy vào trong phòng vệ sinh.
Ở trong phòng vệ sinh ho nửa ngày, Thẩm Kiều mới lấy kem đánh ra đề đánh răng.
Dạ Mạc Thâm ngủ không sâu giấc, lúc Thẩm Kiều trở người kia trong một tích tắc anh đã tỉnh ngủ, chỉ là không mở mắt ra.
Một lát sau, Dạ Mạc Thâm nghe được một tiếng ho khan, nhưng rất nhanh đã bị che lại, sau đó nghe thấy cô vội vàng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Ngay sau đó, âm thanh đè nén tiếng ho khan truyền đến từ nhà vệ sinh, dường như là không muốn để cho anh nghe thấy.
Thế nhưng căn phòng này cũng chỉ lớn như thế, cho dù cô nén nhịn thế nào, tiếng ho khan vẫn sẽ truyền tới một chút.
Huống chỉ là xung quanh rất yên tĩnh, không có tiếng động tạp nham gì, cho nên những âm thanh này lại càng có thể rõ ràng truyền vào trong tai Dạ Mạc Thâm.
Thế là Dạ Mạc Thâm bỗng nhiên nhớ tới lời của Tiêu Túc nói với mình đêm qua kia.
“Cô Thẩm hiện tại đang mang thai, ngủ trên sàn nhà có phải không (Cô vợ đảnh tráo} thích hợp lắm không?”
Tuy nói bây giờ không phải là mùa đông, nhưng tiết trời đã chuẩn bị vào thu, trên sàn nhà chỉ trải lên một lớp chăn bông, với lại cô là phụ nữ, ngủ lâu thật sự không tốt cho cơ thể.
Dạ Mạc Thâm mở mắt ra, ánh mắt lóe lên, một lát sau lại nhắm lại.
Thế nhưng trong đầu ngập tràn hình ảnh người phụ nữ kia, đang che miệng ho khan ở trong nhà vệ sinh.
Một lát sau, Dạ Mạc Thâm bực bội vén chăn lên, nhìn lướt qua đồng hồ trên tủ đầu giường, còn một tiếng nữa mới đến giờ anh rời giường.
()) Thẩm Kiều đánh răng rửa mặt xong đi ra thì Dạ Mạc Thâm đã rời giường.
Cô lập tức thấy hơi xấu hồ: “Thật xin lỗi, có phải tôi làm âm ï đến anh không?”
Nghe cô nói vậy, Dạ Mạc Thâm nhíu mày.
Người phụ nữ này cũng có một chút tự ý thức đấy, còn biết là chính cô làm ầm ï ảnh hưởng đến anh.
Buổi tối đi ngủ Thẩm Kiều không có thói quen mặc đồ.
lót, nhưng mà mỗi buổi sáng sớm khi thức dậy cô sẽ chạy vào nhà vệ sinh mặc.
Thế nhưng vừa rồi bởi vì bị ho khan, cho nên cô không nhớ tới điều này.
(} Bây giờ thấy Dạ Mạc Thâm, Thầm Kiều mới chợt nhớ lại, thế là động tác của cô trở nên không được tự nhiên.
“Biết ầm ï đến tôi sao cô không nhẹ nhàng một chút?”
Đối mặt với sự chỉ trích của Dạ Mạc Thâm, Thẩm Kiều không thể cãi lại được điều gì.
Sự thật là cô ầm ï đến anh, chỉ có thể cúi đầu xuống cầm lấy góc áo của mình vuốt vuốt, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi…”
Thật xin lỗi? Nhìn dáng vẻ mềm yếu bất lực của cô, khiến cho Dạ Mạc Thâm càng không thoải mái.
Cô không biết (Cð vợ đánh tráo} phản kích sao? Ho khan cũng không phải là chuyện mà cô có thể khống chế được! Anh nói cái gì thì chính là cái đó à? “Xin lỗi có tác dụng không?”
Thẩm Kiều cúi đầu xuống, không biết nên nói gì, ánh mắt Dạ Mạc Thâm lạnh lùng làm cô rất mất tự nhiên.
Cô rất muốn quay lại trong nhà vệ sinh.
Dạ Mạc Thâm cũng không biết là chuyện gì xảy ra với mình, anh luôn cảm thấy Thẩm Kiều hoàn toàn không giống với tưởng tượng của mình.
Anh cho là đối mặt với sự bắt nạt của những người kia, cô có thể br> (} phản kích rất tốt.
Vậy mà, cô thế mà ngay cả đáp trả cũng không biết lại còn mang dáng vẻ uất ức như thế.
“Tôi không muốn đánh thức anh.”
Rốt cục, Thẩm Kiều ngầng đầu lên nhìn Dạ Mạc Thâm rồi nói một câu.
Đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm ép thành một đường thẳng.
“Qua đây.”
Qua đây? Thẩm Kiều biến sắc, vô thức rụt vai lại.
Cô… Không mặc đồ lót nha.
Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều cắn chặt môi dưới, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Thế là anh lại nghĩ tới những lời Tiêu Túc nói với anh tối hôm trước, đau bụng chẳng lẽ là bị cảm lạnh rồi? {} Nghĩ đến khả năng này, Dạ Mạc Thâm cảm thấy có chút phiền lòng.
Dạ Mạc Thâm không nói gì, Thẩm Kiều cũng cứ ngồi xổm không nhúc nhích.
Cũng không biết qua bao lâu, hai người vẫn duy trì tư thế vốn có như cũ.
Chân Dạ Mạc Thâm có tật, không có Tiêu Túc hỗ trợ chỉ có thể ngồi như vậy.
Thẩm Kiều lại không dám đứng dậy, cho nên hai người cũng chỉ có thể giằng co như thế.
Không biết là ngồi xổm đã bao lâu, chân Thẩm Kiểu hơi tê, mắt cô chăm chăm nhìn Dạ Mạc Thâm.
Thế nhưng anh lại không động đậy cho Cô vợ đánh trảo) nên cô cũng không dám động.
“Nhìn tôi làm gì? Đừng hi vọng tôi có thể bế cô.”
Bị anh nói kiểu này, Thẩm Kiều mới chợt nhận ra.
Đúng vậy nha, chân Dạ Mạc Thâm có tật, anh căn bản không dậy nổi, khóe môi Thẩm Kiều giật giật: “Anh… Gọi tôi tới làm gì?”
Dạ Mạc Thâm không nói lời nào.
“Nói gì đi?”
“Cô không phải đau bụng à?”
Sắc mặt Thẩm Kiều tái nhợt, gật đầu nhẹ: “Ừm, nhưng mà… Hiện tại đỡ hơn nhiều rồi, anh có chuyện gì () không?”
“Giúp tôi lấy xe lăn tới đây.”
Ánh mắt của anh rơi vào chiếc xe lăn cách đó không xa.
Thẩm Kiều dừng một chút mới hiểu được, hóa ra là anh muốn ngồi xe lăn.
Lúc này cô mới chậm rãi đứng dậy: “Anh đợi tôi một chút.”
Sau đó đi đầy xe lăn tới cho anh.
“Đỡ tôi.”
Dạ Mạc Thâm ngước mắt nhìn mặt cô: “Có thể làm được không?”
Nhìn khoảng cách từ giường đến xe, Thẩm Kiều lắp bắp gật đầu: “Hẳn là… Có thể chứ?”
() Không có cách nào khác, Thầm Kiều chỉ có thể đi tới giúp anh.
“Chân tôi không có sức, cô cúi người xuống cho tôi mượn vai.”
“Được.”
Đối với lời nói của anh, Thẩm Kiều không một chút phản kháng, không nói hai lời liền cúi người xuống.
Dạ Mạc Thâm đưa tay đặt ở trên vai của cô đề mượn lực.
Anh cao trên 185cm, Thầm Kiều lại vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn, cao chưa tới 165cm.
Cho nên bị tay Dạ Mạc Thâm đè lên vai, eo của cô dường như gập xuống không thẳng lên được.
Trán của Dạ Mạc Thâm mồ hôi br> (} túa ra ướt đẫm, rút tay lại: “Cô không được thì thôi.”
Nghe anh nói vậy, Thẩm Kiều cắn môi dưới: “Không sao đâu, tôi làm được, mới vừa rồi là tôi không đứng vững, thử lại lần nữa xem.”
Nói xong, Thẩm Kiều đồi tư thế, sau đó võ vào bờ vai của mình: “Tôi có thề, anh mượn lực di.”
Nhưng mà, Dạ Mạc Thâm lại đột nhiên bất động, nhìn chằm chằm vào cô.
Thẩm Kiều phản ứng kịp, thuận theo ánh mắt của anh, mới phát hiện chỗ anh đang nhìn chằm chằm là chỗ nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT