Dạ Mặc Thâm hơi bực bội: “Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi trông mong cô ấy đến?”
Tiêu Túc vội đáp lời: “Anh cứ nhìn ra cổng, không phải đang đợi cô ấy đến sao?”
Ban đầu anh ta định nói là hai mắt đều thấy được, nhưng nghĩ lại như vậy hơi bất lịch sự, nên đã thay đổi câu trả.
“Tôi nhìn ra cổng là đang đợi cô ấy? Tiêu Túc, cậu đổi nghề đi xem lòng người từ bao giờ vậy?”
Tiêu Túc: “…..Được rồi, coi như tôi chưa nói gì vậy.”
Thật là, rõ ràng đang đợi cô ấy, lại còn không muốn thừa nhận.
Thật không hiểu hai người này định gây chuyện đến lúc nào nữa.
Nhưng mà…nghĩ đến những gì mà anh điều tra ra, ánh mắt Tiêu Túc trở nên lo lắng.
Thẩm Kiều, cô nhất định phải đến, nếu cô không đến…chỉ sợ…
Tiếp theo Tiêu Túc không dám nghĩ đến nữa.
Rốt cuộc, vào một ngày quan trọng như hôm nay, Dạ Mặc Thâm muốn mời cô tham gia yến tiệc, muốn hướng tất cả mọi người giới thiệu thân phận của cô, đề mọi người biết rằng Thẩm Kiều là vợ của Dạ Mặc Thâm.
Trước khi ra khỏi nhà, Dạ Mặc Thâm còn hỏi cô, nhưng bị cô từ chối.
Người phụ nữ này, tốt nhất cô nên đến trước khi yến tiệc bắt đầu.
Bằng không, tôi sẽ không tha thứ cho cô.
Dạ mặc Thâm trong lòng thầm nói một câu, sau đó hừ lạnh một tiếng, di chuyển xe lăn đi.
Đường Tinh Phúc, Thẩm Kiều nhìn lướt qua thời gian, thấy rằng đã tám giờ mười phút, nhưng các cô bây giờ vẫn còn ở trên đường.
“Lẫm Hàn, chúng sắp đến rồi phải không?”
“Ừ, đi qua cây cầu phía trước, để thêm hai trăm mét nữa đến chỗ đó.”
Tốt quá!
Thẩm Kiều mỉm cười, cây cầu đã ngay trước mặt cô, cô sẽ được gặp Dạ Mặc Thâm.
Cô không nuốt lời, cô có thề đến buổi tiệc đúng giờ.
Dạ Lẫm Hàn thấy cô có vẻ sốt ruột, liền tăng tốc chạy nhanh hơn, chỉ là không ngờ rằng sẽ phát sinh sự cố ngoài ý muốn phía sau.
Khi đến gần cầu, có một chiếc xe tải nhỏ lạng lách, hơn nữa tốc độ đi như bay mà hướng bên này đi đến.
Thầm Kiều cảm giác được điều gì đó không đúng, ngầng đầu nhìn, chiếc xe tải kia cách bọn họ rất gần, cô sợ tới mức không thốt lên lời, mở to mắt nhìn chiếc xe tải kia phóng đến chỗ các cô.
Dạ Lẫm Hàn cầm lái liền vội vàng đánh tay lái, anh cũng hoảng sợ, không nghĩ tới sế xảy ra chuyện này, Dạ Lẫm Hàn vừa đánh tay lái, vừa quay lại hét lớn về phía Thẩm Kiều: “Thẩm Kiều, nằm sấp xuống.”
Bữa tiệc bắt đầu đúng giờ, bắt đầu là âm nhạc và âm thanh của pháo hoa, khách mời đã bắt đầu tiến vào, Dạ Mặc Thâm nhìn ngoài cửa vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc đó.
Tiêu Túc nhìn thời gian: “ Bây giờ mới bắt đầu, phải đợi mười phút nữa khách khứa mới đến đông đủ.”
Nghe đến đây, Dạ mặc Thâm nhíu mày: “Cậu có đưa thiếp mời cho cô ấy không?”
Tiêu Túc sửng sốt một chút, lắc đầu: “Hình như không có.”
“Chết tiệt, như vậy sao cô ấy có thể đi vào được?”
Tiêu Túc phản ứng: “Tôi biết rồi, để tôi đi xuống tầng một đón cô ấy.”
Nói xong, Tiêu Túc rất nhanh liền xoay người đi xuống dưới lầu, anh đi đến phía cổng, nơi có mấy người đang kiểm tra thiệp mời, quả nhiên…nếu Thẩm Kiều không có thiệp mời khẳng định sẽ không vào được.
Rất nhiều người nhận ra Tiêu Túc, cho nên hướng đến anh chào hỏi.
“Trợ lý Tiêu Túc, anh xuống giúp đỡ ạ.”
Tiêu Túc cười cười, trả lời: “Đúng vậy, tôi tiện thể xuống đón người quen của tôi.”
“Có thể làm phiền trợ lý Tiêu Túc tự mình tiếp đón khẳng định là người quan trọng, không biết có thể tiết lộ một một được không vậy, ha g8. – “Các người mau vào trong đi thôi, yến tiệc đã bắt đầu rồi đấy.”
Tiêu túc còn lâu mới nói cho anh ta biết, dù sao bà chủ cũng phải do ông chủ tự mình gới thiệu, bây giờ anh nói ra làm gì.
Tiêu Túc dừng ánh mắt ở đám người mà tìm kiếm, hôm nay người ăn mặc trang phục đẹp đẽ không ít, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Thẩm Kiều, trong lòng Tiêu Túc sốt ruột muốn chết, rốt cuộc cũng không biết cô ấy có đến không nữa?
Sẽ không phải không tới chứ?
Với suy nghĩ này, Tiêu Túc nhanh chóng rút điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Thẩm Kiều.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”
Phía đầu dây bên kia vang lên giọng nữ lạnh như băng của tổng đài viên, lặp lại những lời này, sắc mắt Tiêu Túc lúc này liền thay đồi, chẳng lẽ buổi tối nay cô chủ thực sự không đến?
Thật là lo lắng! Nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của Dạ Mặc Thâm, Tiêu Túc cảm thấy tuyệt vọng với cuộc sống này, nếu cô chủ không đến thì tâm trạng của cậu chủ hôm nay….và sau này! Thôi xong!
Tiêu Túc gấp gáp, nếu không anh sẽ tự mình đi tìm, cho dù là không muốn cũng phải đem cô chủ tìm về.
Nghĩ đến đây, Tiêu túc liền cất điện thoại rồi đi ra ngoài, lại có người gọi lại: “Trợ lý Tiêu Túc, anh là đang muốn di ra ngoài? Hiện tại không thể đi được đâu.”
Tiêu Túc trong lòng buồn phiền, nghe vậy không nhịn được mà nhíu mày hỏi lại: “Có ý gì?”
“Xảy ra một vụ tai nạn ô tô trên cầu. Tài xế lái xe tải uống rượu lái xe đâm nát lan can cầu, thật là tạo nghiệp, uống rượu mà lái xe cái gì chứ, bây giờ chỗ đó xe không thề đi qua, cảnh sát đã phong tỏa hiện trường gấp rồi.”
“Vậy sao?“ Tiêu Túc nhăn mặt lại càng nghiêm trọng, nếu lan can bị phá, hiện trường bị phong tỏa không thể đi qua, cô chủ có thể đã bị kẹt ở đó.
Vừa suy nghĩ anh vừa quay lại tầng hai, đi đến bên cạnh Dạ Mặc Thâm, Tiêu Túc vừa định nói chuyện này cho Dạ Mặc Thâm, lại nghe thấy tiếng Dạ Mặc Thâm nói: “Không đến thật sao?”
“Cậu chủ, có chuyện…”
“Nếu cô ấy không đến, vậy thì tuỳ cô ấy đi.”
Dứt lời, Dạ Mặc Thâm xoay người rời khỏi tầng hai. Sắc mặt Tiêu Túc thay đồi, chạy đuổi theo: “Cậu chủ, có lẽ cô chủ đang trên đường tới đây, trước khi rời khỏi biệt thự cô ấy nói với tôi nhất định sẽ đến, cô chủ không phải người không giữ lời.”
“Thật không? Bây giờ cô ấy đang ở đâu? Không phải người không giữ lời, tại sao lại không thấy bóng dáng đâu?”
Tiêu Túc: “Chuyện này….”
Anh một câu cũng không nói được, thật ra anh có thề hiểu được tâm tình của Dạ Mặc Thâm, dù sao Sau khi biết được những chuyện đó, ‘anh vẫn cho cô một sự lựa chọn, kết quả là cô chủ lại lựa chọn một con đường khác.
Yến tiệc bắt đầu được hơn mười phút, cô chủ vẫn chưa xuất hiện, chẳng trách cậu chủ lại tức giận như vậy.
Không còn cách nào, hiện tại anh còn đang bận, Tiêu Túc đành phải đi theo Dạ Mặc Thâm đi về phía trước, về phần cô chủ…Nếu như cô thật sự đến như đã nói, khi cô xuất hiện anh sẽ tới đón cô đi!
“Tại hiện trường, rào chắn của cây cầu bị hỏng, chiếc xe tải đã đâm vào một số ô tô trên đường, và một số người bị thương. Cuộc điều tra vẫn đang tiếp tục.”
Khi Dạ Lẫm Hàn được cứu, anh đã ở trạng thái nửa hôn mê, bị mảnh kính đâm vào nhiều chỗ, não có lẽ đã bị va đập, hiện anh vẫn bị chảy máu không ngừng.
Sau khi được cứu ra, lúc nằm trên mặt đất anh vẫn còn nắm tay người đàn ông giúp mình: “Phía sau…cứu người!”
Người đàn ông sửng sốt: “Anh nói là phía sau còn có người?”
“Đúng”
“Biết rồi, chúng tôi sẽ lập tức cứu người ra.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT