Loại cảm giác này xuất hiện và truyền khắp toàn thân nên cô phải tỉnh dậy. Sau khi tỉnh, Thẩm Kiều nhìn cảnh tượng xa lạ trước mắt, phải sửng sốt một lúc lâu cô mới nhớ ra là hôm qua mình đã làm những gì.
Cô xoa xoa hai mắt rồi đứng dậy, sau đó nhìn quanh ngôi nhà đang trống không.
“Tiểu Nhan ơi!”
Không có ai trả lời, chẳng lẽ Tiểu Nhan vẫn chưa trở lại ư? Trong lòng Thẩm Kiều hơi nghi ngờ, cô vừa chuẩn bị lấy điện thoại ra và gọi điện thoại cho Tiều Nhan, cửa phòng bếp lập tức bị đầy ra, Tiểu Nhan mang ra hai khay thức ăn.
“Rốt cuộc cô cũng tỉnh rồi! Cô nhanh đi rửa tay đi, chúng ta chuẩn bị ăn cơm.”
Thẩm Kiều hơi sửng sốt một chút: “Có thể ăn cơm rồi à? Cô về từ lúc nào thế?”
“Tôi trở lại từ rất lâu rồi, nhìn cô ngủ như lợn nên tôi cũng không làm ồn thôi.” Tiểu Nhan cười híp mắt nói một câu, sai đó đặt hai khay đựng thức ăn lên bàn, chào hỏi cô giống như đang nuôi lợn: “Kiều Kiều! Đừng ngây ngốc đứng đó làm gì, nhanh rửa tay rồi ăn cơm. Tôi đã nấu cơm và thức ăn, nên bây giờ cô còn việc di lấy chén đũa, lát nữa cô cũng phải rửa chén đấy!”
Thẩm Kiểu còn đang sửng sốt, nghe cô ấy nói như vậy, cô mới lấy lại tinh thần, lộ ra một nụ cười và đứng dậy: “Được thôi! Tất nhiên là được!”
Sau đó cô đứng dậy đi vào phòng bếp, lấy chén đũa ra rồi ngồi xuống ăn cơm với Tiểu Nhan.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Kiều ăn cơm do Tiểu Nhan nấu, tay nghề của cô ấy cũng không tồi, Tiểu Nhan vừa ăn vừa nói: “Vì cô nên tôi phải tự mình xuống bếp nấu mấy món ăn đấy, như thế nào? Tôi nấu nướng rất giỏi đúng không?”
“ừm Hai người rất ăn ý, khi ăn cơm không nói những chuyện khác, chỉ tập trung lấp đầy cái bụng của mình.
Tiểu Nhan thấy Thẩm Kiều ăn xong hết, mới mở miệng hỏi cô: “Cô nói cô có chuyện muốn nói với tôi đúng không? Chuyện gì thế? Cô và Dạ Mạc Thâm sẽ không gây gỗ nữa chứ?”
Nghe cô ấy hỏi vậy, động tác trên tay cô tạm ngừng một lát, sau đó cô ta ngầng đầu nhìn Tiểu Nhan.
Đột nhiên cô đặt chén đũa trong tay xuống bàn, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Tiểu Nhan tiếu tục gắp thức ăn và cho vào miệng, trong đầu thì nghĩ đúng là… Trước khi dọn cơm không nên hỏi cô là đúng rồi, nếu không Thẩm Kiều cũng không cần ăn bữa cơm này.
“Tôi cũng không có ai để nói chuyện hết. Ngoài cô, tôi thật sự không tìm thấy ai khác để trò chuyện. Tiểu Nhan! Có một chuyện tôi muốn lắng nghe cái nhìn của cô.”
Sau khi miệng bị nhét đầy, Tiểu Nhan lại bưng chén canh lên và uống một ngụm nước canh: “Cô cứ nói đi!”
Một mình giấu những thứ này trong lòng quá khó chịu, Thẩm Kiều suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Cô có cảm thấy tôi và Dạ Mạc Thâm thật sự có thể tiếp tục sống hạnh phúc không?”
Nghe vậy, Tiểu Nhan gật đầu như chuyện tất nhiên: “Chắc chắn rồi! Hai người là vợ chồng mà! Cô thích anh ta, anh ta cũng thích cô.
Hai người không sống hạnh phúc thì còn muốn làm gì nữa?”
“Nhưng nếu tôi mang thai thì sao?”
Tiểu Nhan hơi sửng sốt một chút, nhưng cô ấy cũng phản ứng rất nhanh: “Mang thai cũng có vấn đề gì đâu? Chuyện này cũng chỉ là dệt hoa trên gấm thôi mà, cũng đâu thay đổi bao nhiêu. Cô sinh con cho anh ta, thì địa vị của cô càng vững chắc hơn. Để xem lúc đó Hàn Tuyết U làm sao giở trò nữa!”
“Vậy nếu tôi nói với cô, đứa bé trong bụng tôi không phải con của Dạ Mạc Thâm thì sao?”
“Không phải thì không phải thôi… Có gì quan trọng đâu…” Tiểu Nhan tùy tiện trả lời một câu, nhưng nói được một nửa thì đột ngột dừng lại, cô ấy ngồi tại chỗ, trợn tròn hai mắt, ngồi im cứ như bị điểm huyệt vậy.
Rất lâu sau, cô ấy mới nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng nuốt hết thức ăn trong miệng, sau đó lúng túng nhìn về phía Thẩm Kiều: “Xin lỗi! Vừa rồi hình như tôi bị nghẹn. Cô có thể lặp lại những gì cô vừa nói không?”
Thẩm Kiều nở một nụ cười khổ sở nhìn cô ấy: “Rất khó tin đúng không? Có phải rất khó tiếp nhận hay không? Tôi và anh ấy là vợ chồng, nhưng tôi lại mang thai con của người khác.”
“Không phải như vậy chứ! Cô…
Cái này…” Tiểu Nhan phát hiện mình lắp bắp, không thể nói thành một câu mạch lạc. Chuyện này là chuyện gì vậy? Bình thường đã có Hàn Tuyết U tồn tại giữa hai người, cô ta còn thường xuyên giở trò, kết quả trong bụng cô còn mang thai con của người khác, Dạ Mạc Thâm sẽ đề ý sao?
Lần đầu tiên Tiểu Nhan gặp phải loại chuyện như thế này, tạm thời cô ấy cũng không biết phải nói gì để an ủi Thẩm Kiều.
“Cô nghe cũng cảm thấy khó tin chứ đừng nói chí là anh ấy!” Thẩm Kiều rũ mi mắt, lông mi cô thật dài, nhìn như hình cánh quạt. Tiếng cười khổ sở của cô làm người nghe đau lòng muốn chết, cô cắn môi dưới: “Có lẽ đây là số mệnh do ông trời định trước rồi!”
“Không phải… Chuyện này… Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao cô lại mang thai con của người đàn ông khác? Thẩm Kiều! Chẳng lẽ cô ngoại tình à?”
Tiểu Nhan thật sự không thể tưởng tượng nổi. Một người phụ nữ đã lập gia đình thì tại sao người phụ nữ đó có thể mang thai con của người đàn ông khác? Ngoài ngoại tình, cô ấy cũng không thể nghĩ ra trường hợp nào khác.
“Thật ra tôi không phải lần đầu tiên kết hôn, tôi từng ly hôn một lần rồi!”
Tiểu Nhan: “…”
“Vậy ý của cô là… Đứa bé này là con của chồng trước hả?”
Thẩm Kiểu lại lắc đầu, nhưng há miệng rồi lại không nói ra được. Cô cũng không có chuyện gì không thề nói ra, nhưng chuyện Dạ Lẫm Hàn là cha của đứa bé, dù chết cô cũng không thể để cho người khác biết.
Nghĩ tới đây, cô cắn môi nói: “Tôi cũng không biết đứa bé là của ai!”
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy? Cậu nhanh nói rõ ràng xem, tôi chết vì vội mất!”
Tiểu Nhan nghĩ rằng Thẩm Kiều chỉ cãi nhau với Dạ Mạc Thâm, ai ngờ giữa hai người này lại có một câu chuyện lớn như vậy. Lúc này, cô ấy thấy cô vẫn bình tĩnh, cô ấy cũng lo lắng thay cô, hận không thể đem tư tưởng của mình đặt vào trong đầu Thẩm Kiều, sau đó cố gắng vơ vét trí nhớ của cô một lượt.
Thẩm Kiều kể rõ mọi chuyện một cách đơn giản.
“Chính là như vậy đấy! Chuyện này xảy ra nhanh quá, làm tôi không kịp phản ứng. Đợi đến lúc tôi phát hiện… Đã không còn kịp rồi. Ban đầu tôi muốn đi phá thai, nhưng bệnh viện nói với tôi là tôi không thể phá thai, nếu không tôi sẽ có thể rong huyết, mất máu nhiều, rất nguy hiểm.
Sau đó, tôi suy nghĩ một chút… Tôi cảm thấy đứa bé là vô tội, tôi chỉ đành giữ lại đứa bé này.”
Tiểu Nhan cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên lên tiếng nói với cô: “Cô đề tôi tiêu hóa một lát đã, lập tức nghe thấy nhiều chuyện như vậy, tôi hơi… tiêu hóa không kịp!”
Nói xong, Tiểu Nhan dứt khoát đứng dậy trở về phòng.
Thẩm Kiều nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô ấy, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu.
Cô đã nói hết ra như vậy, sau này… Chắc chắn Tiểu Nhan sẽ ghét cô ta phải không? Cô ấy sẽ cảm thấy cô là một người phụ nữ bẩn thỉu, làm người ta cảm thấy chán ghét…
Suy nghĩ một chút, Thầm Kiều chỉ đành thở dài, sau đó cô đứng dậy dọn dẹp chén đũa trên bàn, dọn vào phòng bếp. Cô đã đồng ý với Tiểu Nhan là cô sẽ rửa chén.
Sau khi rửa chén đũa xong, cô lập tức im hơi lặng tiếng rời khỏi nơi này, đỡ làm cho người khác cảm thấy chán ghét.
Tốc độ rửa chén của Thẩm Kiều rất nhanh. Sau khi rửa xong, cô lập tức quay lại phòng khách và thu dọn đồ đạc của mình, sau đó chuẩn bị rời khỏi đây. Cô vừa di đến cửa, nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ được mở ra, Tiểu Nhan bước ra ngoài, sau đó bắt gặp Thẩm Kiều đang định rời di, cô ấy lập tức hỏi: “Bây giờ nửa đêm rồi, cô còn định đi đâu đấy?”
KIƠI”
Tiều Nhan nheo mắt lại, nhìn cô một cách kỳ quái. Sau đó, cô ấy thấy túi xách trong tay cô, cô ấy trợn tròn mắt nhìn cô: “Cô định đi à? Sao vậy?”
Thẩm Kiều không nói nên lời, cô cho là Tiểu Nhan ghét mình, cho nên cô muốn yên lặng rời đi, đỡ phải nói nhiều, chọc người ta chán ghét.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT