"Anh Hàn."

Tô Cửu gọi anh ta một câu thì Hàn Thanh Túc mới tỉnh táo lại, ánh mắt anh ta nhìn lướt qua Tô Cửu rồi nhìn chằm chằm vào người Thẩm Kiều.

Khi anh ta thấy cô đã thay bộ quần áo sạch khác mới yên tâm chuyển mắt sang chỗ khác.

Nhưng mà chỉ một lúc sau anh ta nghĩ đến việc gì đó, anh ta nhíu mày quay lại nhìn Tô Cửu.

Tô Cửu không còn cách nào khác phải giải thích với anh Ta: "Cô Thẩm rất lo lắng cho cô Tuyết nên nằng nặc theo tôi đến đây."

Cô nghe thấy tiếng Tô Cửu giải thích với Hàn Tuyets U thì cô cũng biết hai người bọn họ đang nói chuyện gì nên cô đi đến phía bọn họ nói chuyện thay cho Tô Cửu: "Là tôi muốn đến đây, Tuyết u không biết sống chết như nào làm sao tôi có thể yên tâm nghỉ ngơi được? Thế lên không bằng tôi đến bệnh viện ngồi đợi cùng mọi người."

Thấy cô đã nói như vậy thì anh không nói câu nào nữa.

Đứng bên ngoài phòng cấp cứu một thời gian dài nên Tô Cửu đỡ Thẩm Kiều ngồi xuống ghế, bây giờ hai chân của cô rất run, lúc đứng cô không cảm giác được bây giờ ngồi xuống cảm giác của nó rất mạnh.

Bàn tay Tô Cửu để lên trán cô xoa

"Cô có khỏe không?"

Nghe cô ta hỏi vậy Thẩm Kiều ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt quan tâm của Tô Cửu: "Tôi không sao."

Đợi tiếp một lúc thì cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, Thảm Kiều đang ngồi trên ghế nhanh chóng đứng dậy đi về phía bác sĩ, nhưng do vừa lấy ngồi lâu bây giờ đi nhanh nên cô mát quán tính ngã về phá rước.

Có một bàn tay kịp thời đỡ được cô, Thẩm Kiều ngẩng đầu lên thì đối mắt với đôi mắt nghiêm nghị của Hàn Thanh Túc.

"Cô cẩn thận một chút." Anh ta nghiêm túc nói.

Thẩm Kiều ngơ ngác gật đầu một cái.

"Trong mấy người ai là người nhà của bệnh nhân cắt cổ tay này?" Sau khi bác sĩ hỏi cau này thì Hàn Thanh Túc đi về phía trước ừ một tiếng, Thảm Kiều cũng đi theo đứng sau lưng anh.

"Là Tôi." Giọng nói nghiêm nghị của hàn Thanh Túc vang lên.

Bác sĩ nhìn anh ta một cái, rồi lại nhìn Thảm Kiều một cái, sau đó mới mở miệng nói: "Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch may mắn là vết thương không sau, nếu vết thương sau hơn một chút thì cuộc đời cô ta coi như chấm dứt ở đây."

Mặc dù rất sợ nhưng Thẩm Kiều cũng nghe thấy bác sĩ Hàn Tuyết U không sao.

TRái tim luôn treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng rơi xuống rồi, hai chân của Thảm Kiều mềm nhũn, cả người cô ngã về phía sau.

"Cô Thẩm!" Vừa vặn Tô Cửu đứng ở sau lưng cô, nên thấy cô ngã về phía au thì cô ta giơ hai tay ra đỡ cô.

Hàn Thanh Túc quay đầu lại thì phát hiện cô đã ngát.

Bác sĩ đứng bên cạnh cũng sợ hết hồn, anh ta đi lên kiểm tra sơ qua sức khỏe của Thẩm Kieuf: "Cô ấy bị hoảng sợ quá độ, cậu đưa cô ấy đến phòng bệnh bên cạnh nghỉ ngơi đi, tôi thấy vẻ mặt cô ấy rất kém."

Tô Cửu gật đầu một cái, khi cô ta định đỡ Thẩm Kiều sang bên cạnh thì thấy Hàn Thanh Túc vừa nãy đang nói chuyện với bác sĩ bây giờ đã bế ngang Thẩm Kiều, sau đó anh ta nói với Tô Cửu: "Cô đi làm thủ tục nằm viện trước đi."

Tô Cửu sững sờ nhìn một màn trước mắt, sau đó cô ta mới kịp thời phản ứng: "Vâng anh Hàn."

Sau khi Hàn Thanh Túc ôm Khẩm Kiều đi xa rồi thì Tô Cửu vẫn đứng im tại chỗ nghi ngờ suy nghĩ.

Thật kỳ lạ, Hàn Thanh Túc đối xử với Thẩm Kiều tốt hơn một người bạn, nhưng cách anh ta nói chuyện và ôm Thẩm Kieuf lại không có ý vị mập mờ nào cả, ngược lại nó lại giống một người anh trai đang chăm sóc em gái.

Chẳng lẽ, là do Thẩm Kiều và Hàn Tuyết U là bạn thân nê Hàn Thanh Túc mới đối xử với cô như một người em gái?

Khoan, bay giờ cô ta đang làm gì vậy? Hàn Thanh Túc là một người rất nghiêm túc nên anh ta sẽ không làm những chuyện sai trái hay trái với đạo đức, bản thân anh ta cũng hiểu rõ nên không cần cô thư ký như cô ta quan tâm đến.

Nghĩ đến đây, Tô Cửu nhanh chóng chạy đi làm thủ tục nhập viện cho Hàn Tuyết U.

Bay giờ chỉ có một mình chú Kim đứng ở đây, ông ta đang suy nghĩ rất cuộc mình có vai trò gì ở đây, suy nghĩ một chút ông ta cảm thấy mình phải di theo Thẩm Kiều, thế nên ông ta chạy theo hướng Thẩm Kiều.

Vì vậy rất nhanh chú Kim đã đuổi kịp bước chân của Hàn Thanh TRÚc, ông ta cảm thấy kì lạ khi thấy anh ta ôm thẩm kiều vào một phòng bệnh rồi khom người nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, nhưng ông ta cũng cảm thấy hai người này không có hành động nào mập mờ cả.

Nên ông ta cũng không có suy nghĩ nói những gì mình thấy ở đây cho cậu Dạ, ông ta sợ nói xong sẽ làm ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình của họ."

Nghĩ đến đó, chú Kim tự đứng dậy đi ra ngoài cửa đợi.

Không biết Hnaf Thanh Túc nghĩ đến việc gì, anh ta ngẩng đầu lên nhìn chú Kim một cái, nhưng chủ Kim vội vàng đi ra cửa không nói gì đứng bên ngoài.

Sau khi Tô Cửu làm xong thủ tục thì chạy đến nói: "Anh Hàn, có cần phải bảo mấy người giúp việc đến chăm sóc cho cô Tuyết U không?"

"Ừ." Hàn Thanh Túc gật đầu: "Bảo đi, goi hai người đến đây là được."

Tô Cửu dừng lại một chút, sau đó cô gật đầu.

Rát nhanh Thẩm Kiều đã tỉnh lại, cô ngất đi khoảng mười mấy phút, sau khi tỉnh dậy vẻ mặt cô vẫn rất tái nhợt, lúc cô tỉnh dậy thì thấy căn phòng yên tĩnh và Hàn Thanh Túc ngồi ở chiếc ghế cách mép giường không xa.

Yên lặng mấy giây, Thẩm Kieuf chợ nhớ ra chuyện xảy ra lúc trước, cô vén chăn lên ngồi dậy làm giường phát ra tiếng vang.

Hàn Thanh Túc nhìn về phía cô:

"Tỉnh?"

"Xin lỗi..." Cô rất lúng túng không biết nói như nào khi nhìn vào ánh mắt của anh ta.

Hàn Thanh Túc nghe cô nói như vậy thì nhíu mày, môi mỏng nhếch lên nói: "Xin lỗi việc gì?"

Thẩm Kiều cắn môi giải thích với anh ta: "Chuyện đã xảy ra như vậy, tôi lại tạo cho anh rất nhiều chuyện phiền phức, tôi rất xin lỗi."

Nói xong, Thẩm Kiều đi xuống giường khom người xin lỗi anh ta.

Hành động này của cô làm Hàng Thanh Túc cảm thấy không vui, không biết tại sao...Anh ta không muốn cô phải khom lưng cúi xuống xin lỗi người khác, đặc biệt là với anh ta.

"Cô không cần phải xin lỗi." Hàn Thanh Túc lại nói tiếp: "Chuyện cô ta cắt cổ tay không liên quan đến cô."

Nghe anh nói vậy, Thẩm Kiều ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm anh: "Tuyết U như thế nào rồi."

"Cô ta vẫn đang nằm trong phòng bệnh đặc biệt, quan sát trong hai tư giờ nếu không sao thì sẽ chuyển xuống phòng bệnh thường."

Nghe thấy câu vẫn còn ở trong phòng bệnh đặc biệt thì vẻ mặt của Thẩm Kiều lập tức trở nên tái nhợt, vậy chăng phải cô ta vẫn còn nguy hiểm đến tính mạng à?

"Bác sĩ nói, đã qua cơn nguy kịch, cần ở lại phòng đặc biệt để quan sát xem có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn không, nên cô không cần phải lo

co-vo-danh-trao-281-0

co-vo-danh-trao-281-1

co-vo-danh-trao-281-2

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play