Khi màn đêm buông xuống, những đốm lửa nhỏ của thành phố bắt đầu nhen nhóm.
Trời vào thu đã lâu rồi, bây giờ gió về đêm cũng mạnh hơn rất nhiều, có cảm giác như mùa đông sắp tới.
Cũng giống như Thẩm Kiều bấy giờ, lúc đi ra ngoài cô quên mang theo áo khoác, đứng ở ngã tư đường rùng mình vì lạnh.
Cả ngày nay cô không đến công ty mà là đến bệnh viện để kiểm tra.
Dù sao mang thai cũng được một thời gian rồi, sức khỏe không được tốt, cô hơi lo lắng nên đến bệnh viện kiểm tra một chút cho yên tâm.
Kết quả lại khiến cô khá vui mừng.
Bác sĩ nói đứa bé rất khỏe mạnh, chỉ là do thân thể cô quá yếu ớt, cần phải bồi bổ nhiều hơn nữa mới được, không thì đến lúc đó đứa bé sẽ không có đủ dinh dưỡng.
Chỉ cần cô có thể sinh đứa bé này ra, cô sẽ có thêm một người thân trên thế giới này.
Cô đang suy nghĩ, sau khi rời khỏi Dạ Mạc Thâm, nhất định phải đi tìm một công việc tốt để làm lại từ đầu, sau đó sẽ tự mình nuôi dạy đứa con, dạy nó viết chữ, đứa bé này sẽ chạy ở phía sau cô.
Nghĩ đến những hình ảnh này, Thẩm Kiều mềm lòng như nước.
Cảm giác thật tốt.
Người thân của mình.
Đã lâu rồi Thẩm Kiều không có cảm giác có người thân.
Tuy cô là con gái của nhà họ Thẩm, nhưng không biết vì sao, cô chưa bao giờ có cảm giác ấm áp của gia đình khi ở trong ngôi nhà đó.
Lại thêm một đợt gió thổi, Thẩm Kiều lạnh đến co rúm lại, cô ôm lấy cánh tay của mình.
Một chiếc xe chiếu đèn từ xa tới, Thẩm Kiều chói mắt không mở ra được, đợi đến lúc đèn xe tắt dần, cô mới phát hiện chiếc xe đã dừng trước mặt mình.
Cửa sổ hạ xuống, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt co.
“Cô Thẩm, lúc nãy tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, ai ngờ chạy tới thật sự là cô.”
Thẩm Kiều có chút bất ngờ, nhìn thấy Tô Cửu mở cửa xe đi xuống, mà người ngồi phía sau chính là Hàn Thanh với vẻ mặt lãnh đạm.
Không ngờ lại gặp họ ở chỗ này.
“Mấy lần đều gặp cô ở bệnh viện, cô Thẩm không khỏe chỗ nào sao?” Tô Cửu niềm nở hỏi thăm một câu, Thẩm Kiều mỉm cười lắc đầu một cái: “Không có gì, chỉ là đi kiểm tra sức khỏe một chút thôi, sao hai người lại tới đây?”
“Chạy ngang đây tình cờ nhìn thấy một người giống cô Kiều, nên chạy tới xem một chút, ai ngờ thật sự gặp được cô, đang đợi xe sao?”
Thẩm Kiều có chút ngượng ngùng, gò má trắng nõn của cô bị gió thổi đến hơi ửng hồng, gật đầu: “Ừm.”
“Lên xe đi, chúng tôi tiện đường, đưa cô về một đoạn.”
Nghe vậy, Thẩm Kiều lúng túng lắc đầu: “Không tiện đâu, không sao, tôi đợi một chút nữa.”
“Lên xe.” Hàn Thanh ngồi trong xe nhìn thấy cô từ chối, cau mày nói.
Giọng nói lạnh lùng, nghe không biết là tức giận hay vui vẻ, nhưng mang theo ý đe dọa, Thầm Kiều ngây người mấy giây, sau đó ngoan ngoãn mở cửa bước lên xe.
Sau khi lên xe, Hàn Thanh nhìn thấy cô ăn mặc phong phanh, đôi môi hồng hào cũng bị gió thổi đến tái xanh, không nhịn được hỏi một câu: “Đợi bao lâu rồi?”
“Cũng không lâu lắm, mới ra thôi.”
“Nói dối không phải là thói quen tốt.” Hàn Thanh không nhìn cô nữa, nói với giọng điệu khó chịu: “Mặc dù biết lời nói dối này là có ý tốt.”
Tô Cửu đang ngồi ở ghế phụ có hơi ngạc nhiên, cô ta nhìn Thẩm Kiều qua kính chiếu hậu, quả nhiên gương mặt Thẩm Kiều hơi lúng túng, sau đó Thẩm Kiều nhìn Hàn Thanh muốn nói gì đó, nhưng một lúc sau vẫn không thể nói ra câu gì.
Tô Cửu mở miệng, nhanh chóng giảng hòa: “Cô Thẩm đừng để ý, tổng giám đốc Hàn của chúng tôi luôn nghiêm khắc như vậy, nhưng cũng xuất phát từ lòng tốt mà thôi.”
Nghe nói vậy, Hàn Thanh cau mày: “Nhiều chuyện.”
Tô Cửu khẻ mĩm cười, quay đầu lên, không nói thêm gì nữa.
Bầu không khí bên trong xe cũng trở nên ấm áp hơn một chút, thật ra cô cũng không đề ý lắm, chỉ là không ngờ Hàn Thanh lại vạch trần lời nói dối của cô như vậy.
Ngồi trong xe bình tĩnh lại, nhiệt độ trong xe cũng rất cao, vừa nãy bên ngoài còn lạnh cóng. Thẩm Kiều cảm thấy ấm áp hơn nhiều tuy rằng hay bàn tay cô vẫn còn lạnh như băng.
Hàn Thanh đề ý thấy, đột nhiên đưa tay lên cởi nút áo vest ra sau đó cởi áo vest đưa cho cô.
“Đắp lên đi.”
Nghe vậy, Thẩm Kiều ngạc nhiên trợn to mắt nhìn anh ta: “Không, không cần…”
“Thế nào?” Hàn Thanh nhíu mày, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước: “Đến bệnh viện chưa đủ sao?
Đến lúc bị cảm lạnh lại phải đi bệnh viện nữa, đắp lên.”
Giọng nói của anh ta cương quyết không cho cô từ chối, nhưng Thẩm Kiều cũng không cầm lấy áo của anh ta, bởi vì cô cảm thấy Hàn Thanh đối xử với mình có hơi quá phận.
Tại sao lại như vậy?
Thấy cô không cầm lấy áo, Tô Cửu nói: “Cô Thẩm mặc vào dỉ, đường còn xa lắm, cô vừa mới đứng ngoài trời gió hơn nửa giờ. Mặc vào trước đi, xuống xe rồi trả cũng được.”
Dù sao đi nữa, Thẩm Kiều cũng không muốn nhận lấy cái áo vest đó.
Hàn Thanh nhíu mày, đột nhiên chủ động khoác áo lên người Thẩm Kiều, động tác anh ta rất nhanh, nhanh đến mức Thẩm Kiều không kịp từ chối, chưa phản ứng thì áo vest đã được đắp lên người cô.
“Cái này…” Thẩm Kiều ngầng đầu, muốn nói gì đó với Hàn Thanh, nhưng nhìn thấy gương mặt kiên định của anh ta.
Thẩm Kiều sững sờ. Xin ủng hộ chúng tôi tại -- TR UMTRUYEN.c om --
Ánh mắt anh ta cương quyết, kiên định: “Khoác vào, không được bỏ xuống.”
Sau đó anh ta thu tay về, trở lại vị trí của mình.
Thẩm Kiều cúi mặt xuống nhìn áo vest trên người mình, sau đó nhìn Hàn Thanh.
Cũng không biết tại sao, trong lòng cô lúc này có một cảm giác rất mãnh liệt.
Cảm giác này không thể hình dung được?
Giống như là…người thân vậy.
Tuy rằng đối với Thẩm Kiều mà nói, cảm giác này rất sai trái, nhưng cảm giác của cô đối với Hàn Thanh rất giống với một người anh trai.
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều cúi đầu nhìn vạt áo của mình.
Cô nghĩ, có lẽ gần đây xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô quá bối rối, mới có cảm giác này đúng không?
Hơn nữa, Hàn Thanh cũng là một người chững chạc, anh ta mang lại cho người khác cảm giá an toàn nên cô mới nảy sinh cảm giác như vậy.
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều cảm thấy thoải mái hơn một chút, sau đó đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, cô nói cảm ơn Hàn Thanh.
Nghe được lời cảm ơn của cô, Hàn Thanh giật mình, khóe mắt liếc cô một cái.
Vừa lúc này nhìn thấy Thẩm Kiều đang khoác áo vest, đầu cúi xuống, mái tóc đen rủ xuống hai bên gò má, lông mi cong dài như một phiến quạt.
Lòng Hàn Thanh chợt rung động.
Dáng vẻ của cô ngày hôm nay…
Thật sự rất giống. Xem thêm.
Tại sao hai người lại có thể giống nhau đến như vậy?
Nếu nói cô không có quan hệ gì với nhà họ Hàn, thì tại sao cô lại giống người kia đến vậy?
Vẻ mặt uy nghiêm, đáy mắt lạnh lùng, thật sự giống nhau như đúc.
“Cô…” Hàn Thanh giật mình, nhịn không được nhìn cô: “Cô Thẩm, trong nhà cô có mấy người?”
Tô Cửu nghe Hàn Thanh hỏi vậy hơi ngạc nhiên một chút, anh Hàn bắt đầu tấn công rồi sao?
Thật ra cô ta cũng không hiểu Hàn Thanh muốn gì ở Thẩm Kiều, nếu nói là anh ta muốn theo đuổi Thẩm Kiều, thì cô trong mắt anh ta cũng không có chút cảm tình nào.
Nhưng không có người đàn ông nào tốt với một người phụ nữ mà không có lý do cả, nếu như không phải muốn theo đuổi cô, vậy tại sao anh ta lại đối xử tốt với cô như vậy?
Vấn đề này Tô Cửu có nghĩ cũng nghĩ không ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT