Câu nói này của Thẩm Kiều làm Dạ Lẫm Hàn đứng yên một chút.

“Em hối hận sao?”

Thẩm Kiều không trả lời câu nói này, tay cô vẫn tiếp tục giãy giụa khỏi bàn tay của Dạ Lẫm Hàn, đột nhiên Dạ Lẫm Hàn lại nói thêm một câu: “Vậy anh đưa em đi.”

“Anh nói cái gì?”

“Anh đưa em rời khỏi đây, rời khỏi Bắc Thành, hai chúng ta cao chạy xa bay đến một nơi không ai biết chung sống hạnh phúc.”

Thẩm Kiều: “…Anh điên rồi sao Dạ Lẫm Hàn? Làm sao anh có thể nói những lời này với tôi, tôi chính là em dâu của anh đó!”

“Em không phải là em dâu thật sự của anh, em cần gì phải giả vờ trước mặt anh? Hay là em cảm thấy lý do này có thể từ chối được tình cảm của anh đối với em?” Dạ Lẫm Hàn nắm chặt cổ tay cô, cầm cổ tay của cô kéo lên cao, anh ta nghiêm túc nhìn cô.

“Em nghĩ là anh không biết chuyện gì giữa em và nó hả? Nó bắt em ký hợp đồng, nửa năm sau em phải chủ động rời khỏi nhà họ Dạ, đúng không?”

Sau khi nghe xong câu nói này Thẩm Kiều trợn to mắt, chuyện này vốn là bí mật giữa cô và Dạ Mạc Thâm, trừ Tiêu Túc và dì nhỏ Tống An của anh biết chuyện này thì cô chỉ nói cho Hàn Tuyết U, còn những người khác không thề nào biết được bí mật này.

Làm sao anh ta lại biết chuyện này?

“Có phải em rất tò mò làm sao anh lại biết được chuyện này đúng không?” Trong đôi mắt dịu dàng của Dạ Lâm Hàn hiện nên tia tàn ác, giọng nói của anh ta bắt đầu trầm xuống: “Thật ra nếu em muốn biết thì anh có thể nói cho em tại sao anh biết được chuyện ly dị của em, đơn giản là vì Dạ Mạc Thâm không yêu em, nó muốn nhanh chóng ly dị với em.”

“Đừng nói nữa.” Thẩm Kiều cắt đứt câu anh ta đang nói, cô cắn môi nói: “Anh cả, tôi đã sớm nói với anh rồi, kể cả Dạ Mạc Thâm không thích tôi, thì tôi cũng không thích anh. Tôi nợ anh một tỷ năm mươi triệu, tôi sẽ nghĩ biện pháp trả cho anh số tiền này một cách nhanh nhất, tôi mong Sau này anh đừng nói mấy câu kỳ lạ này với tôi nữa. Chuyện ngày hôm nay tôi coi như chưa xảy ra, tôi đi trước đây.”

Nói xong, Thẩm Kiều trực tiếp Xoay người rời đi.

Cũng không biết Dạ Lẫm Hàn bị câu nói nào của cô làm cho kích động hoặc là lo lắng cô sẽ rời đi, nên anh ta trực tiếp kéo cô trở lại, sau đó ghì bàn tay cô vào sau gáy, cúi người xuống định hôn vào đôi môi đỏ mọng của cô.

Cô nhìn thấy gương mặt đẹp trai của anh ta tiến lại gần cô, Thầm Kiều hoảng sợ xoay đầu đi trước khi đôi môi của anh ta đụng vào cô, vì thế nụ hôn của Dạ Lẫm Hàn chạm vào Hệ cô.

Nhưng Dạ Lẫm Hàn không vì chuyện này mà tha cho cô, ngược lại vì sự trốn tránh của cô mà anh ta nảy sinh ý nghĩ muốn cô khuất phục mình, một tay anh ta nắm cằm cô và giả vờ hôn xuống đôi môi của cô.

Thẩm Kiều vừa thở nhẹ vừa che mặt di, ở đây là đường chính, mọi người đi qua đi lại, nhưng không có ai đến gần chỗ cô cả.

Dù sao vừa rồi hai người đứng ở đây nói chuyện một lúc, hơn nữa Dạ Lẫm Hàn cao to, khuôn mặt đẹp trai, nhìn thế nào thì cũng cảm thấy anh ta là một người lịch sự, hiền lành nên không ai tin tưởng việc anh ta sẽ cưỡng hôn một người đàn bà ở chỗ này.

“Dạ Lẫm Hàn!”

Khi khóe môi cô bị Dạ Lẫm Hàn hôn phải, Thẩm Kiều tức giận không nhịn được nữa cô giơ tay lên tát một cái lên mặt Dạ Lẫm Hàn.

Bốp!

Cô gần như dùng hết sức đề tát anh ta, cô chút hết sự tức giận của mi9nhf khi bị cưỡng hôn ử đường lớn vào cái tát này, Dạ Lẫm Hàn cũng đau đớn mặt anh ta bị tát lệch sang một bên.

Rất nhanh,. trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta xuất hiện năm dấu ngón tay đỏ ửng.

“Em đánh anh sao?” Một giọt máu tràn ra từ khóe môi của Dạ Lãm Hàn, anh ta nhìn đôi mắt đau khổ của Thẩm Kiều một lúc sau anh ta mới cười khổ một tiếng rồi nói: “Anh làm vậy em rất ghét anh đúng không?”

Tôi nhìn thấy khóe môi anh ta vẫn chảy máu, trong lòng Thầm Kiều không nhẫn tâm được, cô định nói lại thôi cuối cùng cô thu tay vầ.

“Tôi không cố ý, là anh quá đáng trước!”

“Quá đáng?” Dạ Lẫm Hàn cười nhẹ một cái: “Anh thật lòng thích em, nhưng em lại xem tình cảm của anh như rẻ rách, còn Dạ Mạc Thâm thì sao? Nó đối xử với em như vậy mà em vẫn đối xử chân thành với nó, Kiều em nghĩ xem mình có ngốc không?”

“Tôi có ngốc cũng không có liên quan gì tới anh!” Thẩm Kiều hất tay anh ta ra nói: “Nếu sau này anh còn như thế này nữa thì tôi sẽ không lịch sự nói chuyện với anh đâu.”

Nói xong, cô dẫm đôi giày cao gót chạy di, để lại Dạ Lẫm Hàn đứng một mình ở đây nhìn bóng lưng của co.

Đôi mắt của anh ta chăm chú nhìn cô đến khi cô biến mất ở góc phố, không biết anh ta đã đứng yên bao lâu thì có một cô bé học sinh đứng bên cạnh rụt rè nhìn anh ta: “Anh không sao chứ?”

Sau đó đưa một tờ khăn giấy cho anh ta, rồi nhìn chằm chằm vào khóe miệng anh ta: “Trên khóe miệng của anh còn chảy máu.”

Dạ Lẫm Hàn đứng yên một chút, sau đó anh ta cũng không cầm tờ khăn giấy của cô bé mà đưa ngón tay lên lau máu trên khóe môi, sau đó dùng môi liếm cảm giác nó mặn chát, Sự đau đớn trong mắt anh ta ngày càng đậm, anh ta không ngờ trông cô yếu ớt lại có thể ra tay đánh anh ta nặng như vậy.

“Anh trai này…tôi cho anh khăn giấy này!” Cô bé lấy dũng khí một lần nữa lại đưa khăn giấy đến trước mặt anh ta.

Bình thường trông Dạ Lẫm Hàn rất ôn nhu dịu dàng, nhưng thật ra anh ta là một người rất lạnh lùng, anh ta nhìn cô bé học sinh này một cái, trong mắt hiện rõ sự xa lạ: “Cám ơn, tôi không cần.”

Nhất thời mặt cô bé đỏ ửng lên, tình huống bị từ chối khiến cô bé cảm thấy rất xấu hồ, cô bé nắm chặt tay đang cầm khăn giấy, nắp bắp nói: “Vâng, em xin lỗi, em chỉ lo lắng cho anh thôi, nếu anh không cần thì em đi trước đây.”

Dạ Lẫm Hàn không để ý đến cô bé, chẳng qua anh ta chỉ liếc nhìn cô bé một cái mà thôi, sau đó anh ta đi theo con đường vừa lẫy Thầm Kiều đi để đuổi theo cô.

Cô nhóc kia không biết có thể thuận lợi trở về nhà họ Dạ hay không, dù sao hôm nay anh ta cảm thấy tâm trạng của cô không ồn, cho nên anh ta vẫn phải đi theo cô xem cô có xảy ra chuyện gì không.

Cô bé học sinh kia thấy anh ta không quay đầu lại nhìn mình thì hốc mắt cô bé đỏ lên: “Anh, anh vẫn còn muốn tìm cô ấy à?”

Dạ Lẫm Hàn cau mày dừng lại nói: “Chuyện này có liên quan gì đến cô?”

“Không, em chỉ muốn nhắc nhở anh thôi…Trông cô ấy có vẻ không thích anh, anh…nếu như anh còn đi tìm cô ấy có thể sẽ bị cô ấy ghét đó.”

Nghe xong câu này, sự không vui trong mắt Dạ Lẫm Hàn càng hiện rõ hơn, một lúc sau anh ta cười lạnh một tiếng nói: “Cô gái nhỏ, đây là chuyện của tôi, có liên quan gì đến cô không?”

Cô bé kia không dám nói thêm câu nào nữa, bây giờ..Cô bé trợn mắt nhìn chằm chằm Dạ Lẫm Hàn sau đó xoay người chạy mất.

Dạ Lẫm Hàn rời đi với ánh mắt hờ hững.

Thẩm Kiểu chưa về nhà họ Dạ, bởi vì tạm thời bây giờ cô không muốn gặp Dạ Lẫm Hàn.

Vì vậy cô trở về nhà mẹ đẻ, định xem tình tình trong nhà gần đây như thế nào rồi.

Ai ngờ sau khi về nhà, mẹ Thẩm vừa nhìn thấy cô thì lập tức đi đến ôm cô: “Kiều cuối cùng con cũng về nhà rồi, mẹ đang định đi tìm con này.

Thẩm Kiều nhíu đôi mi thanh tú lại nói: “Mẹ, xảy ra chuyện gì à?”

Mẹ Thẩm ôm cánh tay cô rồi khóc lớn: “Đều do mẹ không tốt, tất cả là tại mẹ!”

Thẩm Kiều không còn cách nào khác nên nhìn cha Thẩm ở bên cạnh, cha Thẩm tức giận nói: “Bà nghĩ xem bà làm chuyện tốt nào!”

Nói xong thì ông ấy phất tay rồi đi vào trong phòng, Thẩm Kiều đứng đờ tại chỗ, bây giờ bầu không khí trong nhà rất tệ, mẹ Thẩm ôm cô khóc nức nở, nhưng cô căn bản không biết trong nhà đang xảy ra chuyện gì: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy mẹ?”

“Kiều, tất cả là do mẹ không tốt..Mẹ thấy kinh tế trong nhà không được tốt lắm, nên muốn góp vốn chung với người ta để làm kinh doanh nhỏ, nhưng mà ai ngờ…Đối phương lại cầm hết tiền của mẹ chạy trốn rồi.”

Thẩm Kiểu giật mình nói: “Chạy trốn? Vậy mẹ mất bao nhiêu?”

Mẹ Thầm khóc nức nở nói: “Tiền trong nhà đều bị mất hết, cả tiền mẹ vay con cũng bị cuỗm di cả…”

Vẻ mặt Thẩm Kiều thay đổi, cô liều mạng suy nghĩ bảo mình phải tỉnh táo.

“Mẹ đã báo cảnh sát chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play