Khoe tình cảm xong, Dạ Mạc Thâm lại nói thêm một câu.

“Lần này vợ tôi bị thương nặng như vậy, tôi sẽ không để yên đâu.”

Lâm Giang vừa nghe thấy vậy suýt nữa hộc máu luôn, rất muốn chất vấn anh ta thì sao? Anh ta làm thế nào bây giờ? Vợ anh ta còn đang nằm trong phòng cấp cứu kia kìa, có gặp nguy hiểm hay không còn chưa biết được đâu!

Đúng vào lúc này, cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, bác sĩ đi ra: “Trong các vị, ai là người nhà của Thi Bảo Cầm?”

Không ai trả lời!

Bác sĩ nhíu mày: “Người nhà của Thi Bảo Cầm không có ở đây sao?”

Lâm Giang vội vàng phản ứng lại, cất bước tiến lên: “Bác sĩ, tôi là chồng của Bảo Cầm.”

“Anh này, vợ anh ra rất nhiều máu, phải sinh con trước khi đến ngày, phiền anh ký giấy đồng ý phẫn thuật.”

Lâm Giang nghe nói chợt mở to mắt: “Sinh con trước khi đến ngày?

Vậy… Đứa bé có khỏe mạnh không?”

“Thưa anh, trước mắt có thề để đứa bé bình an ra đời hay không vẫn chưa thể biết được, nhưng bệnh viện sẽ cố hết sức, xin anh nhanh chóng ký tên, đừng kéo dài thời gian nữa.

Hai tay Lâm Giang run rầy, lấy bút ra ký tên mình lên.

Cuối cùng, anh ta suy nghĩ một lát, thế mà lại cắn răng nói: “Bác sĩ, nếu như có thể… Tôi muốn đưa ra một yêu cầu với ông!”

“Gái gì?” Bác sĩ liếc mắt nhìn anh ta.

Lâm Giang nắm chặt nắm đấm, dường như đang ra một quyết định cực kỳ quan trọng: “Nếu hai người đều có nguy hiểm, tôi hy vọng… Có thể bảo vệ con của tôi!”

Bác sĩ: “…”

Thẩm Kiều bên cạnh: “…

Cô mở to mắt, khó mà tin vào những gì mình vừa mới nghe thấy.

Lâm Giang lại có thể… Nói với bác sĩ bảo vệ đứa con, vậy người lớn thì sao? Anh ta không cần người lớn nữa sao?

Toàn thân cô đột nhiên lạnh lễo, Thẩm Kiều nhìn người đàn ông mà mình từng chung sống hai năm kia, lúc này cảm thấy như rơi xuống hầm băng. Hóa ra sống chung trong thời gian hai năm, cô chưa từng nhìn thấu người đàn ông này, không ngờ được anh ta cặn bã, vô tình vô nghĩa, hơn nữa lại còn… Mất hết tính người đến như vậy.

Đột nhiên Thẩm Kiều chợt bắt đầu cảm thấy không đáng cho Thỉ Bảo Cầm kia, dựa theo cách nói của cô ta, cô ta cũng chỉ là người phụ nữ đáng thương bị lừa gạt mà thôi, mà người đầu sỏ của tất cả những chuyện này vốn dĩ chính là Lâm Giang.

Cô không kiềm chế được, lập tức lên tiếng tức giận mắng anh ta: “Lâm Giang, anh có còn là người nữa không hả?”

Nghe thấy cô chất vấn như vậy, Lâm Giang quay đầu nhìn cô: “Đừng có xen vào việc người khác, Bảo Cầm nằm bên trong đó, còn không phải do cô gây ra sao, giả vờ cái gì?”

Thẩm Kiều mỉm cười lạnh lùng: “Hẳn là anh phải hiểu rõ hơn tôi tại sao cô ta lại đến tìm tôi chứ?”

Lời nói này khiến Lâm Giang lập tức chột dạ, anh ta rụt cổ, đột nhiên xoay người sang nói với bác sĩ: “Bác aa sĩ, lời nói vừa nãy chính là những gì tôi muốn nói, làm phiền ông.”

Nhưng mà ai ngờ được bác sĩ lại không nề mặt anh ta chút nào, phản bác lại: “Thưa anh, bệnh viện có quy định bằng văn bản rõ ràng, khi người lớn và đứa bé cùng gặp tình huống nguy hiểm, đều sẽ ưu tiên bảo vệ người lớn.”

“Ông nói cái gì?” Lâm Giang nhíu mày: “Chuyện này có nghĩa là sao? Cái gì gọi là quy định bằng văn bản rõ ràng? Không phải quyền quyết định chuyện này nằm trong tay chúng ta sao? Liên quan gì đến bệnh viện của các ông?”

Bác sĩ cũng chẳng thèm quan tâm đến anh ta nữa, lập tức xoay người đi thằng vào phòng phẫu thuật, sau khi cánh cửa đóng lại, Lâm Giang vẫn còn muốn đuổi theo, y tá đi đến nói: “Thật xin lỗi thưa anh, ở đây là phòng cấp cứu, xin anh đừng gây ầmï!”

Lâm Giang tức giận đến mức không thể nào chịu nổi, chỉ vào bên trong: “Cái gì gọi là ngầm thừa nhận bảo vệ người lớn không bảo vệ đứa nhỏ, ông đây muốn bảo vệ đứa trẻ các ông có nghe thấy không hả? Tôi bảo vệ người lớn kia để làm gì? Tôi muốn bảo vệ đứa trẻ đề nối dõi tông đường cho tôi chứ!”

Y tá là phụ nữ, nghe thấy lời nói của người đàn ông thẳng thắn này quả thật muốn đấm cho anh ta một quả, nhưng bồi dưỡng nghề nghiệp tốt đẹp khiến cô ấy kiểm chế được xúc động này, cuối cùng chỉ châm chọc một câu: “Trong nhà anh có ngai vàng cần phải thừa kế à?”

Lâm Giang nghe vậy sửng sốt một lát: “Cô nói gì cơ?”

“Nếu không có ngai vàng cần phải thừa kế, thì sau này anh lại sinh đứa khác không được sao? Làm thế nào cũng phải bảo vệ được đứa nhỏ lần này cho anh nối dõi tông đường sao? Nếu không phải bé trai, có phải anh cũng không cần luôn không?”

Lời nói của cô ấy cực kỳ thằng thắn, đúng lúc chọc trúng tim đen của Lâm Giang, Lâm Giang bị cô ấy nói đến mức sắc mặt lúc trắng lúc xanh, giận dữ chỉ tay về phía cô ấy: “Cô, cô cô…”

“Cô ấy nói không sai.” Tiêu Túc bước lên, che trước mặt y tá kia: “Anh là một người đàn ông trưởng thành, ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ được, vào đúng lúc này lại nói ra những lời như vậy, sau này còn có người phụ nữ nào dám gả cho anh nữa chứ? Còn không biết xấu hồ đòi nối dõi tông đường, trong nhà anh có được bao nhiêu tài sản chứ?”

Y tá thấy Tiêu Túc bước ra, ánh mắt lập tức sáng bừng nhìn chằm chằm cậu ta.

Mà Thẩm Kiểu bên cạnh nhìn cảnh tượng này, bất đắc dĩ lắc đầu, cô không ngờ được Lâm Giang lại là loại người như vậy.

“Có phải lập tức cảm thấy trước đây mình bị mù rồi, thế mà lại nhìn một người đàn ông như vậy vừa mắt được, đúng không?”

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, Thẩm Kiều đột nhiên tỉnh táo lại, cô mới phát hiện ra mình vẫn còn đang nép vào lòng Dạ Mạc Thâm.

Cô rũ mí mắt: “Quả thật, trước đây quả thật tôi nhìn nhầm người rồi.”

Cho đến bây giờ cô chưa từng biết Lâm Giang lại là người như vậy, Thẩm Kiều mấp máy môi, nhẹ nhàng nói: “Buông tôi ra đi, vừa nãy cảm ơn anh.”

Dạ Mạc Thâm cũng không làm theo lời cô buông tay ra, mà chỉ nhếch khóe môi: “Nếu muốn cảm ơn tôi, vậy cũng phải dùng hành động thực tế chứ.”

“Hả?”

Cô ngước mắt nhìn anh nghi ngờ, trong khoảng cách gần như vậy, Dạ Mạc Thâm mới chú ý đến trên gương mặt trắng nõn của cô cũng có mấy vết cắt, những dấu vết này sau này sẽ đề lại sẹo mất.

Chết tiệt!

Dạ Mạc Thâm giơ tay lên, lòng bàn tay hơi thô ráp nhẹ nhàng võ về trên mặt cô, ánh mắt dần dần tối xuống: “Tôi sẽ khiến họ phải trả cái giá thật lớn, trước tiên đi xử lý vết thương đã.”

“Không được!” Thẩm Kiểu lắc đầu: “Vừa nãy anh cũng nghe thấy rồi đấy, bác sĩ còn đang cấp cứu, tôi phải ở lại đây xem tình hình thế nào đã.”

“Có Tiêu Túc trông chừng ở đây rồi, cô còn sợ không biết xảy ra chuyện gì sao?”

Thẩm Kiều: “…”

Nói vậy cũng phải, Tiêu Túc làm việc quả thật rất khiến người ta yên tâm.

“Nhưng mà…” Khi cô còn đang do dự, Dạ Mạc Thâm đã giơ tay lăn bánh xe đi rồi, không đợi cô kịp phản ứng lại, Dạ Mạc Thâm đã để lại một câu, sau đó dẫn cô rời khỏi chỗ đó.

“Cậu ở đây trông chừng xem có tiến triển gì không, có chuyện gì phải kịp thời báo cáo cho tôi biết.”

Tiêu Túc nhìn bóng người họ rời đi, gật đầu nhận lời: “Vâng, cậu Dạ!”

Lâm Giang thấy thế, định đuổi theo: “Thẩm Kiều cô quay lại cho tôi, cô hại Bảo Cầm xong còn định bỏ di hay sao?”

Một cánh tay chặn ngang trước mặt anh ta, Tiêu Túc lạnh nhạt liếc nhìn anh ta: “Ai hại ai còn chưa biết rõ, nhưng bây giờ tôi ở đây rồi, anh không thể đi đâu được, cũng đừng hòng đi quấy rầy cậu hai và mợ hai của chúng tôi!”

Lâm Giang đứng tại chỗ, tức giận đến mức đầu bốc khói mà chẳng thể làm gì.

Mà bên cạnh, Thẩm Kiều được Dạ Mạc Thâm kéo đi thẳng, vì anh ngồi xe lăn, Thẩm Kiều lại ngôi trên đùi anh, cảnh tượng quái dị này hấp dẫn ánh nhìn chăm chú của rất nhiều người, Thẩm Kiều cảm thấy xấu hồ, chỉ đành đề nghị: “Tôi vẫn nên đứng xuống tự đi thì hơn, tôi đẩy xe cho anh đi.”

“Cô bị thương rồi.” Dạ Mạc Thâm không để ý đến cô, chỉ ném cho cô một câu.

“Vết thương của tôi không nặng.”

“Rất nặng.”

Thẩm Kiểu: “…Nhưng tôi vẫn còn đi được.”

“Câm miệng.” Động tác của Dạ Mạc Thâm đột nhiên ngừng lại, cúi đầu nhìn chằm chằm môi cô: “Nếu cô còn nói nữa, tôi sẽ hôn cô ở đây ngay đấy.”

Thẩm Kiều hoảng sợ mở to mắt, một giây sau cô vươn tay che kín miệng mình.

Thôi quên đi, cô vẫn nên ngậm miệng lại thì hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play