Vừa dứt lời, nụ cười bên môi Tịnh Nhan cứng lại. Cô lúng túng nhìn Thẩm Kiểu: “Vì vậy…ý cậu là không phải tìm mình để giảng hoà?
Vậy quà của mình…”
“Mình không biết, nếu như mình không tới, có lẽ… mình thật sự không biết cậu đã làm những chuyện này, xin lỗi…”
Tịnh Nhan ngơ ngác đứng đó, đột nhiên mắt cũng đỏ lên, chỉ thấy cô ấy dùng sức mà lau một hồi, sau đó tự giễu cười một tiếng: “Mình đúng là đặc biệt ngu ngốc đúng không? Ở trong mắt cậu, mình chính là loại người tuỳ tiện nói xấu người khác có đúng không? Lúc ban đầu mình đối xử không tốt với cậu, thái độ cũng rất hung hăng. Nhưng sau đó mình phát hiện là do mình hiểu sai, vì vậy mình nghĩ sẽ trở thành bạn tốt của cậu để bù đắp. Thế nhưng bây giờ…tất cả mọi thứ đều là do mình yêu cầu quá đáng đúng không?”
“Không có.” Thẩm Kiều lắc đầu phủ nhận: “Cậu đối xử với mình rất tốt, chuyện kia….là do bụng dạ mình hẹp hòi, chúng ta cùng làm bạn tốt lần nữa là được rồi.”
Tịnh Nhan ấm ức tủi thân nhìn cô, không nói gì.
Thẩm Kiểu nhịn xuống dòng nước mắt chực trào trong hốc mắt: “Cậu có đồng ý không?”
Tịnh Nhan thật lâu không lên tiếng, Thẩm Kiều chỉ có thể rũ xuống mi mắt: “Vậy cũng tốt, nếu như cậu không muốn, vậy mình…”
“Thẩm Kiều cậu có ý gì vậy hả?
Chuyện này vẫn luôn là mình hiểu sai, sau đó cậu nói muốn giảng hoà với mình, kết quả là cậu lừa mình sao? Nói một câu mình không đồng ý rồi bỏ đi? Cuối cùng là cậu có muốn làm bạn với mình nữa hay không?”
Thẩm Kiểu bước được mấy bước, quay đầu lại nhìn cô.
Môi Tịnh Nhan cong lên, vành mắt đỏ đến mức giống như mắt thỏ, nói: “Cậu phải mời mình bữa trưa.”
Thầm Kiều gật đầu: “Được.”
“Tan ca cậu còn phải dẫn mình đi dạo phố, đền bù mấy ngày hôm nay không thèm để ý đến mình.”
“Được.”
Sau khi Thẩm Kiều liên tục đồng ý với cô vài chuyện, Tịnh Nhan cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười.
Thầm Kiều cũng là bất đắc dĩ, cô nàng Tịnh Nhan này tâm tư đơn thuần, đòi hỏi cô thật giống như đứa trẻ đòi hỏi người lớn. Thẩm Kiều thầm nghĩ, trái lại cô ấy cũng có tính tình đơn thuần như trẻ em, không có nhiều ác ý như vậy. Sau đó cô ấy còn muốn nói cái gì…bản thân cô liền nghe vào tai này thoát ra tai kia.
Sau khi hai người làm hoà, nhà ăn công ty lại có thể bắt gặp bóng dáng hai cô cùng nhau tiến vào. Tịnh Nhan đến chết không đổi, giảng hoà với Thẩm Kiểu không được mấy tiếng liền không nhịn được tính tình bà tám, bắt đầu hỏi thăm đến chuyện cô và Dạ Mạc Thâm.
“Cậu và cậu Dạ thế nào rồi nhỉ?
Người phụ nữ kia xuất hiện không có ảnh hưởng gì đến tình cảm của hai người chứ?”
Thẩm Kiều múc nước canh vào trong bát, sụy nghĩ một lúc, đột nhiên ngầng đầu hỏi cô ấy: “Cậu thật sự cảm thấy rất hứng thú với chuyện của chúng mình hả?”
Tịnh Nhan dùng sức gật đầu: “Còn cần phải hỏi sao? Quan tâm chuyện cả đời của bạn tốt là chuyện mình nên làm chứ.”
“Được, vậy bây giờ mình nói cho cậu biết. Mình và cậu Dạ trong lúc này căn bản là không có tình cảm gì, cậu tin không?”
Tịnh Nhan ngơ ngác nhìn cô một lát, đôi mắt to tròn long lanh không ngừng chớp chớp: “Vậy hai người kết hôn làm gì? Anh ấy là người tàn tật, mình còn tưởng cậu rất thích anh ấy nên mới…… gả cho anh.”
Nghe được hai chữ tàn tật, Thẩm Kiều nhíu nhíu lông mày thanh tú nhẹ đến mức không có dấu vết, sửa lại cô: “Cậu không nên tuỳ tiện nói ra hai chữ tàn tật này.”
Lúc đầu Tịnh Nhan sững sờ, cuối cùng bĩu môi: “Không phải là không có tình cảm à? Cậu làm gì che chở cho anh ấy như vậy? Nói tới đây, Tịnh Nhan xem xét cô một chút: “Chẳng lẽ, anh ấy không thích cậu, nhưng cậu thích anh ấy?”
Bị nói trúng tâm sự, Thẩm Kiều chỉ có thể trầm mặc.
Cô không thanh minh cho mình, cũng không có nói cái khác, chỉ là yên tĩnh nhìn cô ấy. Trong nháy mắt Tịnh Nhan hiểu rõ: “Không phải chứ?
Cậu thật sự thích cậu Dạ hả? Nhưng anh ấy không thích cậu?”
“Nhỏ giọng giùm mình một chút.” Thẩm Kiều nhắc nhở một câu.
Tịnh Nhan lúc này mới phản ứng lại, gật gù hạ thấp thọng.
“Này…….. anh ấy không thích cậu, cậu phải làm sao bây giờ? Nếu như anh ấy không thích những gì cậu nói, vậy thì sẽ càng nguy hiểm, trời ơi, còn Hàn Tuyết U….”
“Chuyện này cậu đừng lo lắng, chuyện tình cảm không phải ai cũng có thể khống chế được. Hơn nữa quan hệ của tụi mình rất phức tạp, nói chung cậu sau này đừng động vào những chuyện này.”
Giờ tan ca Thẩm Kiều định thu dọn đồ đạc xong sẽ đi tìm Tịnh Nhan luôn, bởi vì cô đã đồng ý sẽ đi dạo phố với cô ấy. Cho nên cô hoàn toàn quên chuyện Dạ Mạc Thâm dặn dò cô cùng nhau về nhà.
Thời điểm cô và Tịnh Nhan cùng đi đến trạm xe buýt, một chiếc xe quen thuộc dừng ở trước mặt các co.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lẽo của Dạ Mạc Thâm.
Nhìn thấy Dạ Mạc Thâm, Tịnh Nhan khiếp sợ trợn mắt lên nhìn anh xuất hiện.
Sau khi làm bạn với Thẩm Kiều, bên cạnh cô đã xảy ra rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng được. Lần trước ở cửa hàng đụng phải phó tổng Dạ, anh ta lại tự mình lái xe đưa các cô về nhà. Sau đó nữa tham gia hoạt động đầy năm, cô lại tận mắt nhìn thấy Dạ Mạc Thâm mang Thẩm Kiều đi cùng, lần này lại nhìn thấy Dạ Mạc Thâm xuất hiện trước mắt các cô.
“Không phải nói cô tan ca sẽ chờ tôi sao?” Giọng nói của Dạ Mạc Thâm lạnh tanh, không có chút xíu nhiệt độ nào.
Thẩm Kiều nghe anh nói vậy, trong nháy mắt nhớ đến trong phòng làm việc anh tự mình nói với cô những câu kia, bờ môi hồng nhạt giương lên: “Tôi…….. quên.
Dứt lời, khí tức trên người Dạ Mạc Thâm lạnh lẽo thêm mấy phần: “Quên?”
Khí lạnh phả vào mặt, theo bản năng cổ cô co rụt lại một cái, còn Tịnh Nhan sợ đến mức trốn sau lưng cô, len lén liếc nhìn Dạ Mạc Thâm.
Một khi có người so sánh, Thẩm Kiều mới phát hiện mình ở trước mặt Dạ Mạc Thâm vẫn tính là bình tĩnh.
Chí ít cô không sợ đến mức giống như Tịnh Nhan.
Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều hít sâu một hơi: “Tôi đã đồng ý với Tịnh Nhan sẽ đi dạo phố, nếu không…….hay là hôm nay anh về trước đi?”
Dạ Mạc Thâm không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Tịnh Nhan trốn phía sau lưng cô nhỏ giọng nói một câu: “Nếu không hay là hôm nay cậu về trước đi, hôm khác chúng ta lại hẹn sau?”
Thẩm Kiều nhăn lại đôi mi thanh tú, nhưng cô đã đồng ý với Tịnh Nhan, bây giờ…
Không nghĩ tới Dạ Mạc Thâm đột nhiên mở miệng: “Đi đâu?”
“Hả?”
“Lên xe, tôi đưa các cô đi.”
Thẩm Kiểu: “…”
Thẩm Kiều nghĩ là mình đã nghe nhầm rồi, Tịnh Nhan cũng nghĩ giống cô, khoé miệng cô giật giật: “Chắc là không phải……
Tiêu túc nhanh chóng xuống xe, thay các cô mở cửa xe: “Mợ hai lên xe đi.”
Thẩm Kiều còn đứng tại chỗ do dự, Tịnh Nhan đã đầy cô một cái, sau đó cười híp mắt nói: “Vậy thì cảm ơn cậu Dạ.”
Nói xong cô lập tức vòng qua thân xe tới một bên khác, mở cửa xe ở chỗ cạnh ghế tài xế chui vào.
Tiêu Túc thấy thế len lén giơ tay cho Tịnh Nhan một dấu thích!
Em gái kết nghĩa này thật tích cực, đặc biệt chừa không gian ghế sau cho Dạ Mạc Thâm và Thẩm Kiều, so với cái cô Hàn Tuyết U kia mạnh hơn gấp trăm lần.
“Các cô đi đâu?”
“Vậy thì……” Tịnh Nhan nói với Tiêu Trúc một địa điểm.
Thẩm Kiều ngồi ở đằng sau nghe hai người phía trước nói chuyện, có chút lúng túng nhìn Dạ Mạc Thâm một chút.
“Anh…..muốn đi cùng chúng tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT