Thẩm Kiều cảm thấy mình đã nghe thấy được một chuyện rất hoang đường, khóe miệng không kiểm được co rút. Thẩm Kiều cười cười, đáp trả: “Không, không thể nào đâu? Có thể cậu đã hiều lầm Tuyết U rồi, mình hiểu cậu ấy, cậu ấy không phải là người như vậy..
_ “Xi, mình thật không biết nên nói cậu ngây thơ hay là ngu ngốc nữa.” Tịnh Nhan giận đến mức vòng tay ở trước ngực, lý trí phân tích cho Thẩm Kiều: “Cô ta nói với cậu là cô ta đến bàn công việc đúng không?
Vậy cậu xem thử cô ta cầm thứ gì đến bàn công việc hả? Đó là thứ nhất! Thứ hai, bàn công việc cần ăn mặc như thế sao? Nhìn cổ áo cô ta rộng đến mức không giấu được ngực của cô ta kia kìa, mình sợ cô ta đi vài bước rồi cố ý lộ thịt cho cậu Mạc Thâm nhìn đấy chứ..
Thẩm Kiểu: “….
“Rốt cuộc các cậu đã trở thành chị em tốt như thế nào vậy? Thầm Kiều, người phụ nữ như vậy mà cậu cũng tin sao?.
Trong nháy mắt Thẩm Kiều không biết nói cái gì cho phải, nghe Tịnh Nhan phân tích như vậy, cô cũng cảm thấy chuyện Tuyết U đến tìm Dạ Mạc Thâm bàn công việc có chút kỳ lạ. Thế nhưng cô và Hàn Tuyết U làm bạn thân nhiều năm, cô vẫn tin tưởng Tuyết U sẽ không làm chuyện như vậy.
Dù sao lúc trước Hàn Tuyết U biết hoàn cảnh khốn khó của cô mà vẫn dốc sức giúp đỡ.
“Tịnh Nhan, mình biết cậu không thích Tuyết U bởi vì vẻ ngoài của cậu ấy nhưng mình quen biết cậu ấy đã lâu, mình hiểu rõ cậu ấy là người thế nào hơn cậu. Trên thế giới này không có ai hiểu rõ cách làm người của cậu ấy hơn mình, cho nên mình hi vọng… sau này mình không muốn nghe thấy những lời này nữa.
Từ trước tới nay Tuyết U cậu ấy…
luôn là bạn tốt của mình, cậu ấy đã giúp mình rất nhiều nhưng cậu không biết những chuyện đó, cậu hoàn toàn không biết gì cả, cậu còn nhiều lần chửi bới cậu ấy ngay trước mặt mình. Nếu như….
Nói tới chỗ này, Thẩm Kiều dừng một chút, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng thoáng qua vẻ đau khổ.
“Nếu như bây giờ cậu không sửa đổi được thì… sau này cậu đừng tới tìm mình nữa..
Tịnh Nhan nghe vậy, không nhịn được trợn to hai mắt.
“Ôi, Thẩm Kiều, cậu thật sự là…
mình chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi.
Cậu lại… vì vậy mà không làm bạn với mình nữa?.
Thẩm Kiều không lên tiếng, chỉ mím chặt môi lại, trên mặt không có cảm xúc gì.
Tịnh Nhan thất vọng không nhìn cô nữa: “Được rồi, cậu đã không thích mình, vậy mình cũng sẽ không mãi bám theo nữa, cứ vậy di..
Nói xong, Tịnh Nhan xoay người rời đi. Đôi môi Thầm Kiều khẽ giật giật, muốn vươn bàn tay rũ xuống bên cạnh đi kéo cô ấy lại, nhưng cuối cùng vẫn không nhúc nhích.
Hay là thôi đi, nếu như không phải là người cùng một đường, vậy…
không làm bạn nữa là được.
Cuối cùng Thẩm Kiều một mình đến căn tin, sau khi gọi cơm lại phát hiện vị trí thường ngày của mình đã bị người khác chiếm vì cô tới chậm.
Bình thường sẽ có Tịnh Nhan kéo cô cùng nhau tới giành chỗ, sau đó một trong hai người đi gọi cơm.
Bây giờ…
Cô tìm chỗ vắng vẻ ngồi xuống, ăn thức ăn trong bát giống như nhai sáp, trước kia luôn có Tịnh Nhan bên cạnh cô. Bây giờ đột nhiên cô ấy không bên cạnh nữa, Thẩm Kiều thật sự có chút không quen, cảm thấy rất cô đơn.
Thẩm Kiều không khỏi nghĩ tới lời Tịnh Nhan mới vừa nói.
Cô ấy nói Hàn Tuyết U muốn quyến rũ cậu Mạc Thâm.
Điều này sao có thể chứ? Không nói bản thân Hàn Tuyết U ưu tú thế nào, hiện giờ cô ta đã là một cô thiên kim của nhà họ Hàn, sao có thể coi trọng Dạ Mạc Thâm chứ? Cho dù vẻ ngoài của anh có đẹp trai đi nữa thì anh vẫn ngồi xe lăn mà.
Mặc dù bản thân Thẩm Kiều không chê anh ngồi xe lăn nhưng theo lẽ thường mà nói, những người phụ nữ khác sẽ không thích một người đàn ông ngồi trên xe lăn.
Càng nghĩ, trong lòng Thẩm Kiều càng không thoải mái.
Mặc dù cô nói tin tưởng Tuyết U nhưng dù sao Tịnh Nhan cũng đã nói ra những lời đó, vậy nên vào lúc này cô cũng thật sự nghĩ đến trang phục mới vừa rồi của Hàn Tuyết U, trong lòng cũng có chút không thoải mái.
Thẩm Kiều ăn qua loa vài miếng cơm rồi dọn dẹp lên tầng lại.
Ra khỏi thang máy, cô vẫn không nhìn thấy Hàn Tuyết U.
Thẩm Kiều suy nghĩ một chút, rồi nhìn vào phòng làm việc.
Cũng không biết Tuyết U còn ở bên trong không, cửa phòng làm việc đóng rất chặt, không biết tình huống bây giờ thế nào.
Trong lòng Thẩm Kiều có chút tò mò, không nhịn được bước về phía phòng làm việc.
Trong phòng làm việc cực kỳ yên tĩnh, hình như cánh cửa chỉ khép hờ, lòng Thẩm Kiều nổi lên sự tò mò, cô tiến đến gần giống như kẻ trộm.
Đi đến gần, Thẩm Kiều mới có thể nghe loáng thoáng được tiếng nói chuyện từ bên trong truyền ra, hình như là giọng của Hàn Tuyết U.
Giọng nói của cô ta nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ, mềm mại giống như sợi tơ vậy.
Mặc dù nghe được chút âm thanh nhưng Hàn Tuyết U nói chuyện cực kỳ nhỏ, Thầm Kiều hoàn toàn không nghe thấy đối phương đang nói gì.
Thế nhưng trong tận đáy lòng lại cực kỳ tò mò, vì vậy cô bèn đi tới, nhìn vào bên trong thông qua khe cửa.
Không nhìn thì không sao, vừa nhìn xong, sắc mặt Thẩm Kiều lập tức thay đổi trong nháy mắt.
Bởi vì Hàn Tuyết U ngồi ở một bên bàn làm việc, ánh mắt Dạ Mạc Thâm lạnh như băng nhìn bản ghi chép trước mặt, mà Hàn Tuyết U còn dựa vào trước bàn làm việc. Dáng người của cô ta luôn rất đẹp, nhưng hình như hôm nay càng thêm đầy đặn, sức nặng nửa người trên đều được đặt trên bàn, cổ áo rộng lớn cũng mở ra bởi vì nghiêng người tới trước, lộ ra một vùng trắng nõn…
Thẩm Kiều vô thức cắn chặt môi dưới, tại sao có thể như vậy?
Tuyết U cô ta làm vậy… là vô ý, hay là… cố ý làm như vậy? Trong nháy mắt, trong lòng Thẩm Kiều rất khó chịu, không phân rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Mà hình như Dạ Mạc Thâm trong phòng làm việc đã cảm thấy có gì đó, ánh mắt sắc bén nhìn ra ngoài cửa.
Thẩm Kiều sợ hết hồn, trốn qua một bên trước khi anh nhìn sang, trái tim bị dọa đến đập bình bịch loạn nhịp”
Một lúc lâu, cô căng thẳng nuốt nước miếng, sau đó che ngực đi về vị trí làm việc của mình.
Sau khi ngồi xuống, trong đầu Thẩm Kiều thầm rối loạn. Tất cả đều là cảnh Hàn Tuyết U dựa nửa người trên lên bàn làm việc, lộ ra hình ảnh một vùng thịt trắng, hành động kia…
Xem ra giống như là vô thức nhưng…
sao lại lộ nhiều như vậy.
Rốt cuộc là do cô suy nghĩ quá nhiều hay là do Hàn Tuyết U thật sự muốn quyến rũ Dạ Mạc Thâm?
“Cô ta nói với cậu là cô ta đến bàn công việc đúng không? Vậy cậu xem thử cô ta cầm thứ gì đến bàn công việc hả? Đó là thứ nhất! Thứ hai, bàn công việc cần ăn mặc như thế sao? Nhìn cổ áo cô ta rộng đến mức không giấu được ngực của cô ta kia kìa, mình sợ cô ta đi vài bước rồi cố ý lộ thịt cho cậu Mạc Thâm nhìn đấy..
Bất thình lình, vào lúc này lời nói vừa rồi Tịnh Nhan nói với mình lại vang lên bên tai. Thầm Kiều chợt bình tĩnh lại, vươn tay ấn chặt đầu mình.
“Thẩm Kiều, không được suy nghĩ nhiều! Mày và cậu ấy đã quen biết bao năm, cậu ấy không thể nào giấu mày làm chuyện như vậy, hơn nữa kiểu người giống như Dạ Mạc Thâm… ai mà để ý đến anh ta chứ..
Cô thật sự là buồn lo vô cớ.
Thẩm Kiều nghĩ ra rất nhiều lời tự an ủi chính mình, cuối cùng trong lòng cũng dễ chịu hơn được một chút. Cô mở máy tính lên chuẩn bị tiến vào công việc, chỉ cần bận rộn thì sẽ không nghĩ đến những chuyện mới vừa rồi nữa.
Mới vừa mở word ra tính nhập dữ liệu vào, động tác của Thầm Kiều hơi ngừng lại.
Bởi vì cửa phòng làm việc đã mở ra, cô nghe thấy tiếng xe lăn chuyền động và tiếng giày cao gót của Hàn Tuyết U hòa lẫn vào nhau.
Trong vô thức, Thẩm Kiều nhìn sang hướng bọn họ.
“Thẩm Kiểu, cậu đã ăn cơm xong rồi sao? Mình và cậu Mạc Thâm tính đi ra ngoài ăn, mình còn tính gọi cậu đi cùng đấy..
Thẩm Kiều giật giật môi: “Không, không cần, mình đã ăn rồi.”‘
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT