Nghe đến đó, Thẩm Kiểu mơ màng, không hiều gì hết.
“Anh có ý gì vậy?”
Lâm Giang vẫn không ngừng giải thích với cô: “Anh biết là anh không tốt. Hồi trước, lúc phải đi bệnh viện, anh vẫn luôn cuốn lấy em nói mấy lời vô liêm sỉ, hèn hạ. Nhưng hôm nay, anh muốn giải thích mọi chuyện cho em nghe, cầu xin em hãy tha thứ cho anh đi! Thẩm Kiều, nhất – +ria định em phải tha thứ cho anh. Nếu em không chịu tha thứ cho anh thì anh và Bảo Cầm, còn có đứa bé sẽ không thề sống nổi nữa!” . Truyện Đô Thị
Nhưng căn bản, Thẩm Kiều vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Chẳng hiểu vì lý do gì, đột nhiên anh ta chạy tới cầu xin cô buông tha cho anh ta, còn nói cái gì mà anh ta và người thứ ba và đứa con của họ sẽ không sống nổi nữa.
“Rốt cuộc là anh đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu một chữ nào cả.”
Thẩm Kiều bị hành động của Lâm Giang làm cho có chút sợ hãi, theo phản xạ tự nhiên, cô lùi về sau mấy bước, tránh khỏi bàn tay đang vươn tới của Lâm Giang. Bàn tay Lâm Giang vươn không tới, rơi xuống trên mặt đất. Anh ta ngầng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Kiều đang nhăn lại thì nghĩ rằng cô không muốn tha thứ cho mình nên ngay lập tức đứng dậy.
“Thẩm Kiều, cô giả vờ cái gì cơ chứ? Không phải là cô đã nhờ người đàn ông kia đối phó với tôi sao? Tôi chỉ vừa mới sử dụng tiền đề đăng ký thành lập một công ty nhỏ mà thôi, mà còn chưa kịp kiếm ra tiền để bù lại tiền vốn nữa, vậy mà toàn bộ đều bị người đàn ông đó phá hủy. Bây giờ ane tôi đến trước mặt cô, chỉ cầu mong cô tha thứ. Làm ơn đi, cô có thể vì nể mặt tình nghĩa trước kia của chúng ta mà nhân nhượng, tha thứ cho tôi lần này được không? Chẳng lẽ cô muốn nhìn thấy tôi nhà tan cửa nát thì cô mới cam tâm sao?”
Anh ta càng nói càng kích động, trong ánh mắt chứa hận ý rất nồng đậm. Nhưng cơ bản là Thẩm Kiểu thực sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Mặc dù từ trong lời nói của Lâm Giang thì cô có thể rút ra một chút thông tin, nhưng những thông tin đó thực sự là quá ít ỏi.
Người đàn ông của cô…
Người đàn ông của cô là ai cơ chứ? Chẳng lẽ, anh ta muốn nói tới Dạ Mạc Thâm?
Không đúng. Bởi vì cắn bản Dạ Mạc Thâm chưa từng gặp Lâm Giang, làm sao anh có thể tìm cách đối phó với anh ta được?
“Thẩm Kiều, cô đừng có giả vờ ngây thơ nữa. Không phải lần trước ở trước cửa bệnh viện, người đã cứu cô chính là người đàn ông đó sao?
Tôi còn nghe nói, anh ta đã cho mẹ cô tới một tỷ đúng không?”
Nghe tới đó, sắc mặt Thẩm Kiều thay đổi: “Anh nói cái gì? Làm sao anh có thể biết được chuyện này?”
“Nếu sợ người khác biết thì chỉ bằng đừng có làm.” Lâm Giang hung dữ mà mắng chửi: “Chính cô đã làm những chuyện bần thỉu đó, chẳng lẽ bây giờ còn muốn tôi phải nhắc lại cho cô nghe từng chỉ tiết một hay sao?”
Thẩm Kiều: “Tôi đã làm việc gì bần thỉu cơ chứ? Vậy anh thử nói lại cho tôi nghe xem nào.”
Cô bước từng bước lên phía trước, ánh mắt sắc bén trừng mắt nhìn Lâm Giang. Khí thế trên người Thẩm Kiều cũng trái ngược hoàn toàn với lúc trước, nhưng thật ra cô chỉ muốn biết cô đã làm việc xấu lúc nào cơ chứ?
Lâm Giang bị khí thế mạnh mẽ trên người cô áp đảo, trong lòng sợ sệt, hoảng hốt mà phải lùi lại phía về phía sau mấy bước.
“Cô, cô thì có cái gì đặc biệt hơn người chứ? Dáng vẻ này của cô là do bị tôi nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận đúng không? Thẩm Kiều, uồng công trước kia tôi luôn coi cô là một người phụ nữ trong sạch thuần khiết, cao cao tại thượng. Không thể nghĩ tới, cô không chỉ không biết xấu hổ đi câu dẫn đàn ông, mà thậm chí còn lấy tiền của anh ta để đưa cho bên nhà mẹ đẻ. Bây giờ tôi mới nói cho cô biết vì sao ngày trước tôi lại không chạm vào cô. Chính là bởi vì ngày đó, tôi đã sớm nhìn thấy bộ mặt đen tối, ham mê hư vinh, tiền tài của cô. Cho nên tôi mới không thèm chạm vào cô, tôi chỉ sợ một ngày nào đó, người nhà mẹ đẻ của cô sẽ đến lừa tiền tôi. Không ngờ rằng, vậy mà cũng có người trúng chiêu của cô.
Thẩm Kiều, cả nhà cô đều toàn là những người tốt thật đó.”
“Anh câm miệng lại cho tôi!”
Thẩm Kiều tức giận mà lập tức ngắt lời anh ta.
“Chúng ta còn chưa kết hôn mà anh với cái người tên Bảo Cầm kia đã ở cùng một chỗ với nhau, đến khi chúng ta chưa kịp ly hôn thì anh với cô ta đã có con với nhau. Lúc vừa mới trúng mười bảy tỷ rưỡi tiền xổ số, ngay lập tức anh đòi ly hôn với tôi. Tôi với anh kết hôn được một thời gian dài như vậy, đến lúc đó, thậm chí tôi còn không được hưởng một chút quyền lợi cũng như tí tẹo tài sản nào. Anh nghĩ rằng tôi thật sự sợ anh sao?” Thẩm Liều cười nhẹ một tiếng, nhưng nụ cười tươi trên khóe miệng cô lại dần dần trở nên lạnh lẽo, hiểm độc: “Nếu không phải tôi niệm tình ngày xưa chúng ta đã từng chung sống với nhau, anh nghĩ rằng tôi sẽ cứ ngốc nghếch mà không làm cái gì như vậy sao? Lâm Giang, nói trắng ra thì anh mới là người cặn bã, vong ân phụ nghĩa, một kẻ rác rưởi, hai mặt. Tôi không biết là ai đã làm như vậy với anh, nhưng chắc chắn người đó không có liên quan gì đến tôi hết.
Hôm nay, nếu anh đến đây để nói những lời khó nghe như vậy thì tôi cũng có lời muốn gửi đến anh.”
Thẩm Kiều nhìn chằm chằm vào mắt của đối phương, chậm rãi nói từng chữ một: “Anh đáng đời.”
Lâm Giang: “Cô.”
“Đừng có tới tìm tôi nữa. Nếu không thì tốc độ tan cửa nát nhà của anh có thể sẽ còn nhanh hơn đấy.”
Lâm Giang tức giận đến mím chặt hai môi, nhưng bởi vì lời nói uy hiếp của cô mà càng thêm bực bội, không thể phát ra bất cứ từ nào.
Sau khi nói xong, ngay lập tức Thẩm Kiểu xoay lưng bỏ đi. Khoảnh khắc xoay người đó, hốc mắt cô vẫn không nhịn được ửng hồng. Nhưng đúng lúc cô chuẩn bị bước đi thì Lâm Giang lao nhanh tới, ôm lấy cằng chân nhỏ của cô mà nói: “Thực xin lỗi Thẩm Kiều. Là anh bị quỷ tha ma bắt mới hành động sai lầm như vậy rồi lỡ đánh mất em, là anh vong ân phụ nghĩa, quả thật anh không phải là người đáng được tôn trọng.
Nhưng hiện tại, công ty của anh đang gặp phải khủng hoảng, anh sắp bị phá sản rồi. Hơn nữa, người ta còn muốn anh phải đền bù một số tiền vô cùng lớn. Anh sắp không chống cự được nữa rồi. Thẩm Kiều, em giúp anh, giúp anh đi mà!”
“Những điều đó vốn là những điều anh xứng đáng phải nhận. Đừng quên tờ vé xổ số mà anh trúng thưởng là do tôi đã mua cho anh.”
Kết quả thì sao? Anh ta lập tức lật mặt, đòi ly hôn với cô. Sau đó…
một đồng cũng không hề đưa cho co.
Tuy nói rằng cô cũng không quá để ý đến số tiền đó, nhưng loại người như anh ta thật sự là làm cho người ta muốn phát điên.
“Thẩm Kiều…”
“Đừng gọi tên tôi như vậy! Anh không xứng.” Thẩm Kiều dùng sức muốn bước đi. Nhưng Lâm Giang vẫn luôn ôm chặt chân cô, nhất quyết không chịu bỏ tay ra, tựa như dù có chết thì cũng phải bám chặt lấy cô.
“Thẩm Kiều, em giúp anh một lần đi. Chỉ cần một lần này thôi, từ nay về sau, em chính là người có ơn của anh.”
Thẩm Kiểu hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại. Bây giờ, trong đầu cô tất cả đều là hình ảnh của người thứ ba kia, vậy mà cô ta dám mang cái bụng đã lớn tới, dùng dáng vẻ diễu võ dương oai đề đến uy hiếp cô.
Rõ ràng anh ta là người đã có vợ, nhưng lại dám đưa bồ bịch về nhà, rồi từng bước đuổi cô ra khỏi cửa. Cô trốn quay về nhà họ Thẩm, sau này lại bị ép gả tới nhà họ Dạ. Bây giờ cô phải ở trong hoàn cảnh này, tất cả đều là nhờ Lâm Giang ban tặng cho.
Vì sao cô lại phải giúp anh ta?
Tuyệt đối không có khả năng đó đâu!
“Tôi nhắc lại lần cuối cùng, buông ra.” Thẩm Kiều mở mắt ra, trong con ngươi chứa đầy vẻ âm u lạnh lẽo. Nhưng rất nhanh trong mắt cô lại chuyền thành vẻ ngạc nhiên, cô không thề tin được mà nhìn người đàn ông không biết đã xuất hiện trước mặt cô từ bao giờ.
Không biết từ lúc nào, Tiêu Túc đã giúp Dạ Mạc Thâm đầy xe đến trước mặt cô. Mà lúc này, người đàn ông cao lớn, anh tuấn ngồi trên xe lăn kia tựa như một vị thần tiên vậy, dù bận bịu nhưng vẫn có phong thái ung dung, thong thả mà liếc mắt nhìn bọn họ. Trong đôi mắt chứa đầy ý cười trào phúng.
Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?
Tiêu Túc trao cho cô một cái nhìn đồng cảm. Khi đó, còn không chờ Thẩm Kiều mở miệng, Lâm Giang ở phía sau cô giống hệt như một con khỉ, nhanh chóng đứng dậy, chạy đến trước mặt Dạ Mạc Thâm rồi “bụp” một tiếng quỳ xuống dưới chân anh: “Tôi còn nhớ rõ anh. Trước kia, anh đã cùng Thẩm Kiểu xuất hiện ở trong trung tâm thương mại, anh chính là tổng giám đốc Mạc Thâm của tập đoàn Tân Thời đúng không? Thẩm Kiều với anh là một đôi phải không? Tổng giám đốc Mạc Thâm, anh phải cứu tôi, giúp tôi được không?”
“Hửm?“ Trong mắt Dạ Mạc Thâm xuất hiện vẻ cực kỳ chán ghét, nhíu mày nói: “Giúp anh? Anh muốn tôi giúp anh cái gì đây?”
“Tổng giám đốc Mạc Thâm, chỉ cần anh bằng lòng giúp tôi, tôi sẽ nói cho anh nghe một bí mật. Bí mật đó có liên quan tới Thẩm Kiều.”
Ở bên cạnh, cả cơ thể Thẩm Kiều đứng đơ như tượng, lập tức trong lòng cô có chút chết lặng. Bởi vì, sau khi nghe Lâm Giang nói như vậy, bỗng nhiên cô lại cảm thấy trong lòng dâng lên một chút chột dạ, hồi hộp, có chút dự cảm không lành.
“Anh muốn làm gì?” Cô hỏi một câu chất vấn.
Lâm Giang nở nụ cười đen tối: “Tổng giám đốc Mạc Thâm, anh nhìn xem cô ta đang sợ hãi kìa. Cô ta thực sự là đã làm ra chuyện có lỗi với anh… Chỉ cần anh đồng ý giúp tôi hồi sinh lại công ty Đông Sơn thì lập tức tôi sẽ nói cho anh biết chuyện gì khiến cho cô ta phải lo lắng như vậy.”
Sắc mặt Thầm Kiều thay đổi rõ rệt, trong lòng bồn chồn không yên.
Không lẽ, Lâm Giang sẽ kể chuyện anh ta và cô chưa bao giờ ở cùng một phòng cho Dạ Mạc Thâm nghe đó chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT