"Mẹ, con có làm hai loại nhân còn hầm thêm một ít canh. Mẹ có muốn ăn luôn bây giờ không, hay để một lúc nữa rồi mới ăn?" "Cứ để đó đi, bây giờ mẹ chưa đói, các con ăn trước đi." Chung Sở Phong nhìn Đường Viên Viên nói: "Vậy thì mọi người về trước đi. Buổi chiều cũng không cần phải tới, ăn xong thì nghỉ ngơi một chút."
Nghe vậy, mẹ Chung hơi kinh ngạc: "Không phải mẹ đã bảo các con đem theo đồ ăn sao?” "Đem đồ ăn gì chứ? Người nhiều quá nên con chỉ là hai phần sủi cảo cho hai người thôi." Điều này có nghĩa là anh ta không có dự định để cho Uất Trì Diệc Thù và Đường Viên Viên ở lại ăn, ý tứ trong những lời này vô cùng rõ ràng.
Mẹ Chung nghe thấy vậy, bà ấy chỉ hận không thể nhảy khỏi giường rồi đánh thằng con trai thổi tha này một trận rồi hỏi xem rốt cuộc trong đầu anh ta đang nghĩ cái gì.
Nhưng mà vì bà ấy vừa làm phẫu thuật xong, hơn nữa Uất Trì Diệc Thù và Đường Viên Viên vẫn còn ở đây, nên chỉ đành kìm chế lại, mỉm cười nói: "Cái thằng nhóc này, Diệc Thù và Viên Viên đã mất công đến bệnh viện thăm mẹ, còn chăm sóc mẹ như vậy mà con lại chỉ làm có hai phần đồ ăn? Hay là như vậy đi, cứ để sủi cảo ở đây, chỗ này của mẹ bây giờ cũng không có vấn đề gì cả, Sở Phong mau dẫn Diệc Thù và Viên Viên ra ngoài ăn đi, ăn xong rồi hằng trở lại." “Chuyện này không được đầu?” Chung Sở Phong lập tức phản đối, lắc đầu: “Con không thể để mẹ ở lại một mình trong bệnh viện được. "Dì ạ, không sao đâu, chúng cháu có thể tự mình về nhà ăn cơm, ngày mai chúng cháu lại đến.
Mẹ Chung bất đắc dĩ chỉ có thể đồng ý. "Thôi được rồi, hai đứa đi đường chú ý an toàn, lái xe cẩn thận nhé. Sau khi hai người rời đi, mẹ Chung dùng ánh mắt đầy trách móc nhìn Chung Sở Phong. "Đần độn...
Chung Sở Phong không tiếp lời, là do anh ta cố ý, lúc anh ta chỉ làm hai phần sủi cảo, Uất Trì Diệc Thù có hỏi anh ta: “Sao không làm luôn bốn phần đi?” “Không cần thiết.” Chung Sở Phong bĩu môi: “Tuy rằng em thích cô ấy, nhưng đối với em điều quan trọng nhất là cô ấy được hạnh phúc, chứ không phải là có được cô ấy
Sau đó, Uất Trì Diệc Thù không nói gì nữa.
Sau khi rời đi, ánh mắt Đường Viên Viên nhìn phía sau của Uất Trì Diệc Thù có chút mê mang, anh cô dường như lúc nào cũng gầy như vậy, khi bước đi thẳng lưng anh cũng thẳng như vậy, giống như con người và trái tim của anh vẫn luôn chính trực.
Cô ấy cũng thích một người anh như vậy, nhưng mà...
Nhiều người nói rằng cô còn nhỏ, có thể còn non nớt trong chuyện tình cảm, khuyên cô nên thử tìm người khác để có thể hiểu rõ được tình cảm của mình.
Cô nên thử sao?
Cô rất kiên định với tình cảm của bản thân mình, nhưng khi tất cả những tiếng nói xung quanh cô đều nghiêng về một hướng khác, cô bắt đầu hoài nghi, tự hỏi liệu bản thân mình có sai không, nếu không thì tại sao mọi người đều có suy nghĩ đối ngược với cô?
Vì đang mải suy nghĩ lung tung nên bước chân của Đường Viên Viên vô tình chậm lại, đầu cô cũng cúi xuống, cũng không hề biết rằng bước chân của Uất Trì Diệc Thù đã dừng lại, đầu cô liền đập vào người phía trước. “Binh!” "Đang suy nghĩ gì đó?"
Phía trên đột nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp Đường Viên Viên vô thức ngẩng đầu đúng lúc chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Uất Trì Diệc Thù. "Anh?" "Vừa đi vừa suy nghĩ lung tung, lỡ va phải ai đó thì phải làm sao?" “Em xin lỗi.” Đường Viên Viên rũ mắt xuống: “Vừa rồi em chỉ thất thần một chút, không phải em cố ý đâu.”
Cô cũng không muốn trong lúc đi đường mà nghĩ về những chuyện này, nhưng mà vừa đi thì bất giác lại nghĩ đến chuyện này, rồi càng lúc càng nghĩ nhiều, cuối cùng biến thành bộ dạng như vậy. "Lần này thì không sao vì có anh ở bên cạnh em. Nhưng lần sau, đi một mình thì không được như vậy nữa, như vậy rất nguy hiểm." Uất Trì Diệc Thù cố gắng hết phổ cập cho cô về việc đi một mình trên đường nguy hiểm thế nào, giọng điệu rất ôn hòa: "Ví dụ như đang đi trên đường mà em thất thần như vậy, em đoán xem điều gì sẽ xảy ra?"
Đường Viên Viên chưa kịp trả lời thì đã bị anh cắt ngang: "Kết quả không thể đoán trước được, vậy nên dù có chuyện gì thì khi chúng ta lái xe hay đi bộ thì cũng không nên nghĩ tới, đợi đến khi dừng lại thì hằng nghĩ. Nếu không thể khống chế được bản thân thì cứ đứng nguyên một chỗ đừng đi đâu cả, em đã biết chưa nào?"
Nói xong, Uất Trì Diệc Thù đưa tay ra dịu dàng xoa đầu cô. “Em biết rồi ạ.” Vốn dĩ Đường Viên Viên muốn kéo vật áo của anh, tay vươn ra, nhưng đột nhiên nghĩ đến suy nghĩ của chính mình vừa rồi, bàn tay cô đang dừng lại giữa không trung liền rụt lại, sau đó đặt bên người.
Cảnh tượng này đúng lúc bị Uất Trì Diệc Thù nhìn thấy, anh dừng lại một lúc, trong lòng khó chịu như thể có đàn kiến đang gặm nhấm. "Đi thôi, buổi trưa muốn ăn cái gì nào?"
Mặc dù nói là không nghĩ nữa, nhưng trong đầu của Đường Viên Viên vẫn vô cùng rối rắm, vì vậy cô tùy ý đáp lại một câu: "Em thế nào cũng được." "Em có mệt không?" "Hả?" "Hay là anh đưa em về nhà nhé?"
Về nhà sao? Đường Viên Viên nắm chặt vạt áo bên hông, không phải anh đang muốn cùng cô đi ăn cơm sao?
Ánh mắt cô loé lên một tia sáng, một lúc sau mới gật đầu: "Được, vậy về nhà đi." "Ừm, về nhà rồi ăn cơm, sau đó em nghỉ ngơi cho thật tốt, cũng sắp đến ngày đi học rồi." "Anh ơi, ngày mai chúng ta có cần qua không?" "Không muốn tới nữa à?" "Không phải a." Đường Viên Viên lắc đầu: "Em chỉ nghĩ dì Chung có chút kỳ quái" Cập nhật chương *mới nhất tại TгцуenАРР.cом
Vốn dĩ cô muốn chăm sóc mẹ Sở Phong, nhưng sau những gì dì ấy nói với mình hôm nay, Đường Viên Viên cảm thấy rất khó chịu. Nếu mẹ của Sở Phong vẫn muốn cô trở thành con dâu, vậy thì chắc chắn cô sẽ phụ lòng mong đợi của mẹ Sở Phong rồi.
Nghe vậy, Diệc Thù cũng hơi khựng lại: "Dì vừa mới mổ xong, không thể tránh khỏi suy nghĩ lung tung. Lúc này nói ra những chuyện kỳ quái cũng là chuyện bình thường, em không cần phải để trong lòng làm gì." "Nhưng, nếu dì ấy nói rằng dì muốn em và anh Sở Phong ở bên nhau thì sao?"
Bước chân của Uất Trì Diệc Thù dừng lại, Đường Viên Viên cũng dừng lại, trên hành lang vẫn có người qua kẻ lại, Đường Viên Viên ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Uất Trì Diệc Thù. "Anh ơi, có phải anh cũng giống như bọn họ, cảm thấy em còn quá nhỏ, suy nghĩ chưa chín chắn, nên mới không muốn cùng Viên Viên ở bên nhau? Là sợ sau này Viên Viên sẽ hối hận sao?"
Không ngờ cô sẽ nói ra những lời này, Uất Trì Diệc Thù đưa tay ra xoa đầu cô: “Nghĩ linh tinh gì vậy? Vất vả cả một buổi sáng rồi, không muốn về nhà nghỉ ngơi sao?" "Anh, anh đừng đổi chủ đề, Viên Viên thật sự nghiêm túc hỏi anh đấy!"
Nhìn bộ dạng kiên quyết muốn muốn làm rõ ràng mọi chuyện của cô, Uất Trì Diệc Thù đành phải kéo cô đến một nơi tương đối hẻo lánh ở bên cạnh: "Bình tĩnh lại."
Vành mặt Đường Viên Viên có chút đỏ, cô biết là mình quá đáng, nhưng có lẽ là bởi vì mấy ngày nay có rất nhiều người nói với cô về chuyện này, khiến chính bản thân cô cũng có chút nghi hoặc “Cứ về nghỉ ngơi trước đã, hôm khác chúng ta bàn chuyện này được không?"
Đường Viên Viên không nói lời nào, đôi mắt có chút đáng thương rũ xuống, hồi lâu mới gật đầu một cái
Trên đường trở về, bầu không khí giữa hai người trở nên nặng nề hơn rất nhiều, Đường Viên Viên dựa vào ghế nhằm mắt ngủ, không nói với Uất Trì Diệc Thù câu nào. Mà Uất Trì Diệc Thù cũng không muốn quấy rầy cô
Đợi đến khi đến nhà, Đường Viên Viên mở mắt ra, tháo dây an toàn, nói: "Anh, em biết suy nghĩ của anh thế nào rồi, em cũng sẽ suy nghĩ lại cho cần thận. Nếu anh cho rằng suy nghĩ của em còn chưa được chín chắn, trưởng thành, vậy thì em sẽ cố gắng để mình trở nên thật chín chắn
Nói xong, cũng không chờ câu trả lời của anh, cô lập tức rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT