Trương Ngưng Vũ tận mắt nhìn thấy hai người tay trong tay rời đi, càng sốc hơn là nhà trai chủ động nắm tay nhà gái.
Cô ta đen mặt, sau đó xoay người lại đối diện với mẹ Trương, ha ha cười lạnh hai tiếng: "Con đã nói với mẹ rồi, người đàn ông ưu tú sẽ không thích ai cả, trừ khi người đó đã có người mình thích rồi."
Mẹ Trương vỗ bả vai con gái mình: "Mẹ cũng đâu ngờ được, hơn nữa lúc trước người ta đồn là con gái của nhà họ Đường rất mập, mẹ nghĩ hẳn là nó sẽ không thích một cô mập đầu. Ai ngờ đầu cô bé này đột nhiên ốm xuống, còn trở nên xinh đẹp như thế nữa."
Nói đến đây, mẹ Trương hơi sụt sịt: "Đúng là con gái lên mười tám xinh đẹp hẳn ra."
Trương Ngưng Vũ hừ nhẹ một tiếng: "Dù cô ta béo, nhưng nếu cô ta không chiếm được thì cũng không tới lượt con gái của mẹ đầu, đối với phái nữ mà nói thì đàn ông là kiểu sói nhiều thịt ít, xung quanh người đàn ông tài giỏi đã sớm có biết bao cô gái nhăm nhe rồi, con gái của mẹ không dám nhớ thương, sợ bị xâu xé nè." "Con không nhớ thương nhưng có một đống người nhớ thương đó, bé ngốc à." Nói xong, mẹ Trương liếc nhìn con gái nhà mình: "Được rồi, con còn không đẹp bằng một nửa người ta kìa, đi thôi đi thôi, đổi mục tiêu, chọn vài chàng trai chất lượng thấp chút." Đường Viên Viên được Uất Trì Diệc Thù dẫn đi ra khỏi đó.
Sau khi thoát khỏi ánh nhìn của tất cả mọi người, cuối cùng Đường Viên Viên cũng có thể thở phào một hơi, khi nãy chỉ có thể lạnh mặt giả vờ bình tĩnh, cô bé bị Uất Trì Diệc Thù nắm tay nên rất xấu hổ, bây giờ cô dứt khoát ôm cánh tay Uất Trì Diệc Thù: "Anh ơi, em mệt quá."
Nghe vậy, Uất Trì Diệc Thù ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, thấp giọng nói: "Nhấc chân lên"
Đường Viên Viên ngây ngốc giơ chân lên, Uất Trì Diệc Thù lập tức cầm mắt cá chân của cô, nhắc nhở: "Vịn vai anh đi." "O...?"
Đường Viên Viên chỉ có thể đưa tay lên vịn vai anh, sau đó cô bé thấy anh trai đang giúp cô cởi giày. Trong quá trình cởi, dù động tác của Uất Trì Diệc Thù đã rất cẩn thận rồi nhưng Đường Viên Viên vẫn đau đến nhíu mày.
Giày này mới mua, dù đã chỉnh sửa lại từ sớm rồi nhưng làn da của Đường Viên Viên trước giờ rất yếu ớt và mỏng manh nên phần gót chân bị cọ đến rách da, trông có vẻ hơi ghê. "Sau này trừ những trường hợp cần thiết, nếu không thì em không được đi loại này này nữa." "Dạ." Đường Viên Viên ngoan ngoãn trả lời: "Ngày hôm nay quan trọng mà, em không sao cả, không đau lắm đâu." Nói xong, cô bé muốn mang giày vào.
Uất Trì Diệc Thù lại nắm mắt cá chân của cô, không cho cô nhúc nhích, đôi mắt Đường Viên Viên ảnh lên sự ngơ ngác: "Anh?" "Chân em đau thì đừng mang nữa, mang vào càng đau hơn đấy." "Nhưng nếu không mang thì.." Đường Viên Viên do dự một lát, sau đó cô mới nói: "Vậy được rồi, anh đưa giày cho em, em đi chân đất, đường này được quét dọn rất sạch sẽ, có lẽ không có miểng chai hay gì đâu."
Uất Trì Diệc Thù nheo đôi mắt nhìn chằm chằm cô, nói: "Lúc còn nhỏ, mỗi ngày em đều ăn vạ đòi anh cũng em, sao bây giờ trưởng thành rồi lại thẹn thùng vậy?"
Nghe anh nói thế, gương mặt Đường Viên Viên đỏ lên, cô không nói tiếp nữa.
Cô không muốn để anh cũng mình là có nguyên nhân.
Bộ váy cô mặt hôm nay là váy lễ phục, hơn nữa còn loại váy thắt dây lưng, sợi dây cột rất nhỏ, lúc mặc vào Đường Viên Viên còn lo lắng lỡ như nó đột nhiên đứt thì phải làm sao, dù nhà thiết kế nhiều lần bảo cô không cần sợ, sợi dây không dễ đứt như vậy đâu, cô phải tin tưởng năng lực của cô ấy.
Nhưng đây là lần đầu tiên Đường Viên Viên mặc loại váy dây mỏng như thế, hơn nữa vảy khá dài, cô thật sự rất lo lắng. "Lên đây đi, anh cõng em ra bãi đỗ xe." "Không, không cần đâu."
Đường Viên Viên vội vã lắc đầu, nhấc chân lui về phía sau hai bước: "Em ở đây chờ anh là được rồi." Uất Trì Diệc Thù không nhúc nhích, anh quay đầu nhìn
CÔ. "Em sợ gì vậy?"
Đường Viên Viên: "Em, em có sợ gì đâu...
Cô chỉ cảm thấy cái váy này thật bất tiện, lỡ như sợi dây phía sau váy bị đứt thì phải làm sao?
Hai người nhìn nhau một lát, Uất Trì Diệc Thù đột nhiên cởi áo khoác trên người anh ra rồi phủ lên vai Đường Viên Viên trên vai, che bờ vai trắng muốt đang hở của cô, nói: "Chờ anh ở đây!" "Da."
Đường Viên Viên nhìn bóng dáng Uất Trì Diệc Thù đang dần đi xa, vui vẻ trong mắt cô dần mất đi, tuy cô đã cổ trốn tránh, nhưng chuyện của Mạnh Khả Phỉ vẫn là sẽ hiện rõ mồn một trong đầu cô, cô không khiến bản thân bỏ qua nó được.
Cô thật sự không hiểu cô đã làm sai điều gì rồi, vì sao tình bạn giữa cô và Phi Phi lại đột nhiên chấm dứt, lúc trước cô đã nghĩ rằng có phải Phi Phi muốn làm chị em với mình hay không, nhưng sau này lại cảm thấy bản thân đang lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truy*ện tại ТгuуeлAРP.cом
Thật không ngờ bây giờ lại thành sự thật.
Hơn nữa còn là vào ngay ngày cô trưởng thành nữa, đúng là món quà ông trời dành tặng cho cô vào ngày cô trưởng thành.
Nghĩ đi nghĩ lại, hốc mắt Đường Viên Viên ươn ướt, cô vội vàng giơ tay lau hết nước mắt rồi hít sâu một hơi.
Không sao cả, không được khóc, nếu không anh trai sẽ rất lo lắng, hơn nữa vừa nãy cô đã điều chỉnh tâm trạng của bản thân rồi.
Đường Viên Viên lập tức ngẩng đầu lên, cô nhanh chóng nuốt nước mắt vào trong.
Một lúc sau, Uất Trì Diệc Thù lái xe tới.
Xe dừng ở trước mặt Đường Viên Viên, anh vẫn ga lăng như mọi ngày, xuống xe thay cô mở cửa xe, đợi cô bước vào rồi mới lên xe lại.
Lúc trông thấy ghế phụ lái, động tác của Đường Viên Viên dừng lại. "Sao thế?"
Đường Viên Viên mấp máy mồi, rồi sau đó nói: "Nghĩ đến chuyện lần trước anh để người khác ngồi ghế phụ lái" Nói xong, cô cúi đầu ngồi xuống.
Uất Trì Diệc Thù nghe thế thì dừng lại, anh híp đôi mắt đào hoa lại, buồn cười nhìn cô gái nhỏ, nói: "Chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi mà em vẫn còn nhớ à? "
Đường Viên Viên bĩu môi: "Em cũng không phải người già mất trí nhớ đâu, dĩ nhiên là phải nhớ rồi."
Uất Trì Diệc Thù nhìn cô một lát, đóng cửa xe bên đó rồi quay trở lại ghế lái, lúc anh rướn người tới thắt dây an toàn cho cô, anh thấp giọng nói: "Có vài chuyện em phải học cách quên đi, không nên để mãi trong đầu, em coi đầu mình là bãi rác à?"
Thật ra ý của câu này là muốn Đường Viên Viên không nhớ những chuyện buồn thôi, thế nhưng ngẫm nghĩ một lát lại cảm thấy hình như có gì đó không đúng.
Cô nhìn chằm chằm Uất Trì Diệc Thù. "Anh, anh bảo trong đầu em chỉ có rác thôi hả?"
Uất Trì Diệc Thù kinh ngạc, anh thật sự không nghĩ như thế, giờ bị Đường Viên Viên hỏi, anh đột nhiên cảm thấy câu đó cũng có nghĩa này.
Không đợi anh đáp lời, Đường Viên Viên lập tức đẩm anh một cái, trùng hợp đấm trúng ngực anh, nhìn thì có vẻ như cô dùng rất nhiều sức lực, nhưng lúc đấm vào ngực anh lại nhẹ vô cùng, không đau chút nào cả, hơn nữa hôm nay trên cổ tay trắng nõn của cô còn đeo đồ trang sức nữa, lấp la lấp lánh.
Uất Trì Diệc Thù vô thức bắt lấy nắm tay nhỏ của cô. "Không phải thế, em đừng nghĩ lung tung, chuyện lúc trước là anh sai rồi, cho nên đừng nhớ kỹ quá, cho anh một cơ hội, có được không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT