Sau lần gặp được người con gái thích anh trai kia, tâm lý Đường Viên Viên lại thay đổi một lần nữa.

Cô bé nhìn chằm chằm bức ảnh kia thật lâu, tới tận khi tầm mắt trở nên mơ hồ, không thấy rõ gì nữa.

Sau đó, cô bé sợ sẽ bị người khác phát hiện ra manh mối, đây là năm mới mà, anh trai dẫn cô bé tới Tuyết Hương chơi là vì muốn cô bé vui vẻ, cô bé không thể trộm buồn bã ở sau lưng anh trai được.

Nghĩ vậy, Đường Viên Viên nhanh chóng vươn tay lau đi dòng nước mắt trên mặt.

Không khóc, không được khóc. Bây giờ đang là lễ mừng năm mới, nếu cô bé mà khóc, chắc chắn sẽ quét hết hứng thú tham gia chuyến du lịch này của anh trai và anh Sở Phong mất, cho nên cô bé phải kiềm chế cảm xúc của mình thật tốt mới được.

Dù sao cái cô An Thiến kia cũng chỉ là người mới quen biết mà thôi, cần gì phải để ý lời của cô ta chứ?

Đường Viên Viên không ngừng tự an ủi bản thân, không sao, không có việc gì hết.

Một lát sau, Chung Sở Phong bước qua gõ cửa phòng cô bé.

“Bé Viên ơi?”

Nghe thấy giọng nói của Chung Sở Phong, Đường Viên Viên vô cùng hoảng sợ, cô bé lập tức cởi giày rúc vào trong chăn.

“Viên Viên, em có sao không vậy? Anh nghe An Thiến nói em không muốn ngủ chung phòng với nó, sao thế em?”

Chung quy thì trước đó đã đồng ý rồi, đột nhiên bây giờ lại không chịu, suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Chung Sở Phong là Đường Viên Viên bị bắt nạt. Bằng không, với cái tính dễ yếu lòng của cô bé, sao có thể tùy tiện đuổi người khác ra khỏi phòng được? Đường Viên Viên không trả lời cậu, cô bé sợ mình vừa mở miệng sẽ để bị lộ mất. An Thiến đứng bên cạnh nói nhỏ: “Chung Sở Phong, anh đừng nói to như vậy chứ, anh muốn gọi anh trai cô ấy tới luôn hả? Em nói rồi mà, cô ấy mang theo quá nhiều đồ ăn vặt, em thì không đồng ý với chuyện đó, nên muốn chuyển ra, một mình một phòng, chắc chắn cô ấy cũng sợ em sẽ ăn hết đồ ăn vặt của cô ấy nên mới làm thế. Anh cứ đưa phòng mình cho em là được rồi”

“Em bảo ông đây đưa phòng cho em thì ông đây phải nghe theo à?” Chung Sở Phong nén cơn giận, liếc cô ta một cái: “Có phải em đã nói gì đó với Viên Viên không?”

Nghe vậy, An Thiến có hơi chột dạ, cô ta vội dời tầm mắt đi: “Em có thể nói gì đây?”

“Có phải em nói, trước đó…” Chung Sở Phong ngập ngừng, không dám đoán lung tung.

“Không có!” An Thiến lập tức phản bác: “Sao em có thể tùy tiện nói ra mấy lời này chứ, nếu nói ra chẳng phải đã quăng mất nhược điểm của anh mà vất vả lắm em mới bắt được sao? Em đương nhiên phải giữ lại, nghĩ cách lợi dụng nó cho tốt chứ”

Nghe cô ta nói như vậy, Chung Sở Phong rất muốn đánh cho cô ta một trận. Cậu cố gắng hít sâu giữ bình tĩnh, sau đó nói bằng giọng điệu lạnh lùng: “Vậy rốt cuộc em đã nói gì với em ấy? Nói thật đi, nếu không anh sẽ đi tìm anh trai em ấy tới đây”

An Thiến nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy có nói cho Chung Sở Phong biết cũng không sao, chỉ khi cậu giải quyết tốt chuyện này thì mới không kinh động đến Uất Trì Diệc Thù.

Sau khi nghĩ thông, An Thiến bĩu môi, nói: “Em chưa nói gì hết á, em chỉ thấy cô ấy mang theo quá nhiều đồ ăn vặt nên mới khuyên cô ấy ăn ít một chút thôi.”

“Chỉ có vậy?”

An Thiến nhún vai: “Chỉ có vậy, nhưng cô ấy lập tức nổi giận, còn nói tiền đi du lịch lần này là do anh trai cô ấy chỉ trả, xe chúng ta đi cũng là của nhà cô ấy, cả phòng ở cũng là do.

anh trai cô ấy đặt, không cho em ở là nhất quyết không cho”

“An Thiến, tính cách của em ra sao, anh biết rõ, tính tình Viên Viên thế nào, anh cũng nắm được, nếu em chỉ khuyên em ấy ăn ít một chút, em ấy sẽ không nổi giận với em, ngược lại còn sẽ đối xử ôn hòa với em nữa kìa. Chắc chắn em đã nói vài lời khó nghe hoặc là một ít thứ không nên nói.”

“Sao có thể?” An Thiến vẫn tiếp tục phủ nhận: “Tuy em không thích cô ấy, cũng không ai quy định là em phải thích cô ấy, nhưng em nói dối anh làm gì?”

“Chết đến nơi còn mạnh miệng.” Chung Sở Phong quyết định không cãi nhau với cô ta nữa, đặt tâm tư lên người Đường Viên Viên mới là chính đạo.

Quyết định xong, Chung Sở Phong thấp giọng nói: “Em về phòng anh trước đi, để anh nói chuyện với em ấy”

“Hừ” An Thiến xoay người rời đi.

Chờ An Thiến đi rồi Chung Sở Phong mới vươn tay gõ cửa: “Viên Viên, An Thiến về phòng rồi, anh Sở Phong vào được không?”

Đường Viên Viên không để ý đến cậu, nguyên nhân chính là vì bây giờ cô bé không có cách nào nói chuyện cả, bởi vì một khi mở miệng mọi chuyện sẽ lộ tẩy chuyện mình đang khóc mất, hy vọng anh Sở Phong không thấy cô bé đáp lại thì sẽ rời khỏi đây.

Nếu mọi chuyện xảy ra như vậy thì tốt rồi. Nhưng mà Chung Sở Phong không phải người dễ dàng bỏ cuộc như vậy, huống hồ sau khi biết được cô nhóc Đường Viên Viên này đang giận, cậu càng không dám rời đi, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, tốt nhất cứ giải quyết xong vấn đề trước mắt cái đã.

Cậu lại gõ cửa một hồi, sau khi thật sự không được Đường.

Viên Viên hồi đáp, cậu chỉ có thể thay đổi giọng điệu: “Nếu em không nói gì, anh sẽ xem như em đã đồng ý, anh Sở Phong mở cửa vào nhé.”

Một lúc sau, bên trong vẫn không truyền ra tí âm thanh nào, Chung Sở Phong không nhịn được nỗi lo lắng trong lòng, vội mở cửa xông vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play