An Thiến cất điện thoại di động vào, cũng bởi vì ánh mắt kia của Uất Trì Diệc Thù mà trong lòng cô ta vẫn còn sợ hãi.

Rõ ràng là một người đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai mà sao ánh mắt lại lạnh lẽo như thế? Chợt An Thiến hơi hối hận vì cô †a không nên vì một đứa mập mạp chết bầm mà phá hư hình tượng của mình, giờ thì hay rồi, chỉ sợ sau này sẽ rất khó cứu vấn.

Xem ra chỉ có thể tìm cơ hội khác.

Đến hai giờ đêm, xe ngừng lại ở trạm xăng dầu, Uất Trì Diệc Thù quay đầu lại nhìn Đường Viên Viên ngủ ngã trái ngã phải, trong mắt có chút bất đắc dĩ.

Con bé này…

Chung Sở Phong nhìn dáng vẻ đó của cô bé thì không nhịn được hỏi: “Nếu không thì tìm cái khách sạn ở để em ấy ngủ thoải mái hơn chút?”

An Thiến vẫn ngủ không ngon, cô ta không quen ngủ lúc xe chạy, ban đầu còn có thể cố chống nhưng đến cuối mí mắt nặng đến không chịu nổi mới lặng lẽ híp mắt ngủ một lát.

Kết quả mới vừa ngủ, Đường Viên Viên bên kia lại giật mình ngã thẳng xuống ghế không cẩn thận đụng phải cô ta.

An Thiến tức vì bị đánh thức thiếu chút nữa phát tác tại chõ.

Nếu không có Uất Trì Diệc Thù ở nơi này đè ép thì chắc chắn cô ta sẽ nắm tóc Đường Viên Viên kéo dậy.

Bởi vì Uất Trì Diệc Thù có ở đây cho nên An Thiến chỉ có thể nhịn, thậm chí còn giả bộ tốt bụng cởi áo khoác ra khoác lên người Đường Viên Viên.

Rồi sau đó cô ta nhìn hai người phía trước, cong môi nói: “Có thể nằm ngủ sẽ hơi lạnh!”

Chung Sở Phong nhìn chằm chăm cô ta với vẻ quái dị: “Em đột nhiên đổi tính à?”

An Thiến: “Em sao nào?”

“Em còn học được cách quan tâm người khác?”

“Em luôn vậy mà” An Thiến rất muốn đánh chết Chung Sở Phong này, miệng mồm quá nhiều, cô ta làm chuyện tốt mà cậu cứ lải nhải, không nói lời nào sẽ chết sao?

Quả nhiên Chung Sở Phong vẫn không bỏ qua cho cô ta mà tiếp tục nói: “Trước kia anh chưa từng thấy qua em quan tâm người khác!”

“Đó là bởi vì anh không thường xuyên ở cạnh em, giống như lần du lịch này, không phải ban đầu anh cũng không muốn dẫn em theo sao?”

Chung Sở Phong bĩu môi, trước sau vẫn cảm thấy An hiến như vậy rất kỳ lạ nhưng cũng không nói cái gì nữa.

Rót đầy xăng xong, Chung Sở Phong và Uất Trì Diệc Thù đổi vị trí.

Uất Trì Diệc Thù ngồi ở ghế lái phụ, đột nhiên nghĩ gì đó nên mở cửa xe sau ra nói với An Thiến: “Em ấy ngủ phiền người khác nên cô ra trước ngồi đi”

An Thiến sẽ không bỏ qua cơ hội biểu hiện tốt như vậy, cô ta lập tức giải thích: “Không, em ngồi ở đây cũng được, không quấy rầy đến em, dù sao em cũng không ngủ.”

Thật ra thì cô ta vừa buồn ngủ vừa lạnh, cô ta vốn mặc không nhiều quần áo lắm, khoác áo khoác lông thú cho Đường Viên Viên xong thì bây giờ trên người cô ta chỉ còn lại một cái áo, mặc dù trên xe có điều hòa nhưng thời tiết này vẫn lạnh.

“Không ngủ?”

“ừ”

“Vậy thì thật tốt, cô đến phía trước đi, tôi lái xe quá lâu có hơi tốn sức nên ngủ với em ấy một lát.”

An Thiến không nghĩ tới cậu lại không nể mặt mình như vậy, sắc mặt có hơi khó coi, cuối cùng không nói không rằng mà đi thẳng xuống xe.

“Đợi một chút”

An Thiến xoay người thấy Uất Trì Diệc Thù lấy cái áo khoác lông thú đó trả lại cho cô ta: “Mặc lại đi.”

An Thiến cong môi lên nhận áo khoác lông thú lại.

Đổi chỗ ngồi xong, việc đầu tiên sau khi Uất Trì Diệc Thù ngồi vào vị trí chính là vừa cởi áo khoác lông vũ trên người xuống phủ lên người Đường Viên Viên vừa sửa sang lại đầu tóc bị rối khi ngủ của cô bé.

An Thiến ở phía trước nhìn thấy không nhịn được bĩu môi.

Đến buổi sáng xe cũng đến được đích đến, sau khi xuống cao tốc thì Chung Sở Phong tìm một quán bánh bao sữa đậu nành nóng hổi ngừng lại, sau đó tháo dây an toàn ra.

“Sữa đậu nành và bánh quẩy ở đây trông không tệ, mọi người muốn ăn gì không, mình đi mua”

Đường Viên Viên đã tỉnh ngủ, cô bé xoa đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm ngồi dậy nhìn bầu trời sáng choang bên ngoài, cô bé hơi ngạc nhiên: “Đã sáng rồi sao?”

Lúc quần áo trên người trượt xuống Đường Viên Viên mới phát hiện là áo khoác của Uất Trì Diệc Thù, cô bé nhanh chóng giữ cái áo lại trước khi nó rơi xuống đất.

“AnhI”

“Tỉnh ngủ rồi à?”

Giọng Uất Trì Diệc Thù nghe có vẻ hơi khàn khàn, môi mỏng khẽ mở: “Bên ngoài có quán sữa đậu nành, đi xuống uống một ly không?”

Đường Viên Viên nghe thấy sữa đậu nành thì đôi mắt lập tức sáng lên.

“Được”

Từ trước đến nay Đường Viên Viên chưa từng bắt bẻ đồ ăn, mặc dù đa số mọi người sẽ cảm thấy người nghèo mới ă mấy thứ như bánh quẩy sữa đậu nành, ví dụ như An Thiến chính là loại người đó.

Ban đầu cô ta nghe Chung Sở Phong nói xuống xe đi mua sữa đậu nành bánh quẩy là cô ta đã cảm thấy rất ngạc nhiên, rất muốn nói anh điên à? Tự nhiên đi ăn cái thứ chỉ có người nghèo mới ăn.

Nhưng trước khi cô ta mở miệng, Đường Viên Viên lại còn nói được!

An Thiến càng xem thường Đường Viên Viên.

Con nhỏ này điên sao? Cảm thấy pháo hoa đẹp thì thôi đi, lại còn muốn uống sữa đậu nành ăn bánh quẩy. Cô ta điên một mình thì thôi đi cớ sao Chung Sở Phong và Uất Trì Diệc Thù cũng đồng ý?

Điên rồi điên rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play