Sau đó, Đường Viên Viên có đến nhà họ Dạ chơi, nhưng chỉ chơi cùng với Giá Nhỏ. Khi nhìn thấy Uất Trì Diệc Thù tới thì cô bé định chạy lên phía trước gọi tên nhưng cuối cùng vẫn ráng kìm lại và im lặng ngồi xuống.

Khi Uất Trì Diệc Thù đến nói chuyện thì Đường Viên Viên cũng chỉ tùy tiện đáp lại vài câu.

Ban đầu Uất Trì Diệc Thù nghĩ tâm trạng của cô bé không tốt nhưng sau đó lại phát hiện ra cô bé chỉ đối xử như vậy với một mình cậu thì càng cảm thấy kỳ lạ.

Vì thế Uất Trì Diệc Thù cố ý quan sát cô bé rồi đưa ra đề nghị qua mấy hôm nữa sẽ dẫn cô bé đi trượt tuyết.

Nghe thấy đi trượt tuyết thì Đường Viên Viên hơi vui một xíu, vừa định đồng ý nhưng lại giống như nhớ tới chuyện gì đó thì lắc đầu: “Thôi bỏ đi.”

“Tại sao chứ?” Ánh mắt của Uất Trì Diệc Thù vội bắt được ánh mắt và khuôn mặt của Đường Viên Viên, muốn tìm tòi tra cứu cái gì đó: “Không phải năm ngoái em rất thích đi trượt tuyết sao?”

Đường Viên Viên khẽ cắn môi, vùi đầu vào trong đầu gối: “Năm nay em không muốn đi nữa”

“Tại sao lại không muốn đi vậy?” Uất Trì Diệc Thù không định buông tha cho cô bé nên lại hỏi tiếp.

Đối mặt với Uất Trì Diệc Thù như vậy thì Đường Viên Viên cảm giác như bản thân cô bé không thể chống đỡ lại được nên chỉ có thể khẽ nói: “Em không muốn đi chính là không muốn đi. Anh đừng hỏi em nữa”

Uất Trì Diệc Thù thở dài: “Gần đây đã xảy ra chuyện gì sao?”

Cậu hơi lo lắng. Dù sao thì sau khi nghe được từ trong miệng của Chung Sở Phong những lời nói hoang đường trước kia thì cậu vẫn luôn lo lắng sẽ có người ở trước mặt Đường Viên Viên nói hươu nói vượn.

Nếu cậu nghe được thì không sao nhưng Viên Viên nghe được thì không hay chút nào.

May mắn là Đường Viên Viên vẫn còn đơn giản ngây thơ.

Nhưng từ lúc nghỉ đông đến giờ cô bé không hề qua nhà Uất Trì Diệc Thù chơi, từ đó trở đi cũng không muốn tiếp xúc với cậu nữa.

Uất Trì Diệc Thù có thể cảm nhận rõ ràng là cô gái bé nhỏ này đang gồng mình để xa lánh cậu. Bởi vậy Uất Trì Diệc Thù nghỉ ngờ rằng có người đã nói bậy bạ gì đó trước mặt của Đường Viên Viên rồi.

“Không, không có” Đường Viên Viên phủ nhận, cô bé định đứng dậy bỏ đi thì bị Uất Trì Diệc Thù kéo trở lại. Đại khái là do vội vàng nên cả người của Đường Viên Viên đều té vào lòng ngực của Uất Trì Diệc Thù, tất cả những hơi thở này đều thuộc về cậu.

Thật quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ.

Tuy rằng trước đây hai người ở chung với nhau, Đường Viên Viên đã rất quen thuộc với hơi thở đó giống như không có gì ngăn cách. Nhưng hôm nay cũng giống như vậy nhưng Đường Viên Viên lại cảm thấy xa lạ vô cùng, thậm chí trái tim của cô bé còn đập nhanh hơn bình thường.

Cô bé muốn chạy trốn.

“Anh à, anh buông em ra đi” Đường Viên Viên đỏ mặt giãy giua.

Uất Trì Diệc Thù cũng cảm thấy sự khác thường của cô gái bé nhỏ nên hơi thả lỏng một chút rồi để cô bé ngồi trên ghế sô pha: “Vậy em phải nói rõ là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải có người đã nói gì đó trước mặt của em không?”

Hiện tại cậu chỉ quan tâm một việc, đó là có phải đã có ai đó nói năng bậy bạ trước mặt của Đường Viên Viên hay không.

Có phải cái tên miệng rộng Chung Sở Phong kia nhân cơ hội được nghỉ lại một mình đi tìm Đường Viên Viên không nhỉ?

Nghĩ vậy nên cậu lại hỏi thêm một câu: “Mấy ngày nghỉ này Chung Sở Phong có đến tìm em không?”

“Chuyện này và anh Sở Phong có quan hệ gì chứ?” Đường ‘Viên Viên không hiểu lắm nhưng chỉ cúi đầu nhìn chăm chằm vào cổ tay của cánh tay vừa bị kéo lại lúc nãy. Làn da của cô bé trắng nõn lại mỏng manh nên chỉ cần kéo nhẹ như vậy thôi liền xuất hiện một vết hồng nhạt trên cổ tay rồi.

“Không liên quan gì hết” Uất Trì Diệc Thù thản nhiên nói: “Chỉ là hỏi đại vậy thôi”

“ờ”

Đường Viên Viên lại không nói gì nữa. Uất Trì Diệc Thù bị dáng vẻ như vậy của cô bé làm cho đau đầu nên cậu nheo.

mắt lại nhìn chằm chằm vào cái ót của Đường Viên Viên rồi quyết định hỏi thẳng vào vấn đề: “Gần đây anh thấy em giống như cố ý xa lánh anh phải không?”

Đường Viên Viên không ngờ cậu lại hỏi thẳng như vậy nên bỗng chốc ngẩng đầu lên: “Không có, tại sao em lại làm như vậy chứ. Anh à, anh suy nghĩ quá nhiều rồi đó”

“Không có sao?” Nhìn thấy biểu hiện của cô gái nhỏ thì Uất Trì Diệc Thù cũng nghỉ ngờ, chẳng lẽ là cậu đã suy nghĩ quá nhiều rồi sao?

Nhưng cũng chỉ vì sau khi cậu nghe được những lời nói vô lý kia từ Chung Sở Phong nên nghĩ có rất nhiều chuyện sẽ khiến Đường Viên Viên bị rối loạn tâm trí.

Nói không chừng lần này cũng vậy. Nếu không phải có những lời nói bậy bạ kia thì sao cậu lại cảm nhận được là cô gái bé nhỏ này đang cố ý xa lánh cậu chứ? Mong là không phải như vậy.

“Thật sự không có anh à. Hơn nữa không phải trước đây anh đã từng nói với em rồi mà, đó là nam nữ khác biệt. Bây giờ Viên Viên cũng đã lớn rồi”

Nghe vậy thì Uất Trì Diệc Thù sửng sốt một lát rồi sau đó mới nở nụ cười: “Đúng vậy, em đã lớn rồi. Không còn là nhóc con như trước đây nữa”

Dù sao cũng đã lên lớp mười rồi, qua học kỳ sau thì lại lên lớp mười một rồi. Cô bé có vô lo vô nghĩ mà trưởng thành thì cũng hiểu được nam nữ có sự khác biệt nên không muốn tiếp xúc nhiều với người anh trai này thì cũng bình thường thôi mà.

Nói như vậy thì Uất Trì Diệc Thù xem như đã hiểu.

“Được, vậy là do anh trai nghĩ nhiều rồi. Vậy còn đi trượt tuyết nữa hay không?”

“Không, không đi.”

“ừ Chờ sau khi Uất Trì Diệc Thù đi khỏi thì vẻ mặt của Đường Viên Viên mới tỏ vẻ ủ rũ. Thật ra cô bé rất muốn đi, cô bé rất muốn cùng cậu ra ngoài chơi nhưng… Vừa nghĩ đến sau này nếu như cậu có bạn gái thì sẽ không còn thời gian để đối xử tốt với cô bé nữa thì…

Đường Viên Viên cũng chỉ có thể ráng nén nỗi đau mà từ chối vậy. Bây giờ không nên quá gần gũi thân thiết để sau này đỡ phải mất mặt.

Bởi vì Đường Viên Viên đã nói nam nữ khác biệt nên Uất Trì Diệc Thù nghĩ thân làm anh trai cũng không nên tiếp xúc quá gần gũi với em gái, thế là cậu rất tôn trọng ý kiến của Viên Viên.

Cho nên lúc hai người ở chung thì nói chuyện cũng thiếu chân thật.

Từ đó hễ những hoạt động nào có Uất Trì Diệc Thù thì Đường Viên Viên cũng sẽ không đi. Cứ như vậy cho đến khi sắp đến lễ mừng năm mới thì Hàn Mộc Tử phát hiện ra vấn đề nên cô quyết định gọi Viên Viên lại để hỏi sao lại như thế.

“Viên Viên à, dì muốn hỏi cháu là gần đây cháu và anh trai giận nhau phải không?”

Đường Viên Viên không ngờ rằng chuyện này lại làm kinh động tới dì Mộc Tử nên nhất thời căng thẳng mà nói năng lộn xôn: “Dì Mộc Tử à, không phải cháu cố ý đâu, chỉ là cháu…”

‘Đừng căng thẳng” Hàn Mộc Tử giữ chặt bàn tay mềm mại như không có xương của cô bé rồi nói: “Cháu cứ từ từ mà nói. Dù cháu nói như thế nào thì dì cũng sẽ không trách cháu đâu: “Có phải anh trai bắt nạt cháu không?”

“Không có” Đường Viên Viên lắc đầu.

“Vậy tại sao cháu lại không muốn đi chơi với anh trai? Hay.

là anh trai không dẫn cháu đi chơi à? Để dì mắng thằng bé”

“Không có, dì Mộc Tử à. Dì đừng trách anh trai, chuyện này không liên quan đến anh ấy”

“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, cháu có bằng lòng nói cho dì biết không?”

Đường Viên Viên nghĩ ngợi rồi vẫn quyết định là không nên làm liên lụy đến Uất Trì Diệc Thù vì nếu cô bé không nói ra thì chắc chắn dì Mộc Tử sẽ trách tội lên đầu của anh trai.

Nghĩ vậy nên Đường Viên Viên dựa đầu vào người Hàn Mộc Tử rồi ngẩng đầu khẽ nói: “Là mẹ của cháu nói sau này anh trai còn phải qua lại với bạn gái, nếu anh ấy đối xử quá tốt với cháu, cho nên…”

Nghe đến đó thì Hàn Mộc Tử đã rõ hết mọi việc nên nói tiếp: “Cho nên cháu không muốn quá gần gũi với anh trai sao?”

Thật ra về vấn đề tình cảm của con cái thì Hàn Mộc Tử không muốn can thiệp quá nhiều. Mặc dù lúc trước Dạ Mạc Thâm dắt Viên Viên tới với ý định là tìm bạn gái cho Uất Trì Diệc Thù, nhưng lúc đó hai đứa còn nhỏ nên không xác định được chuyện gì cả.

Tuy răng mấy năm nay hai đứa chơi với nhau rất thân thiết nhưng về vấn đề tình cảm thì Hàn Mộc Tử cảm thấy vẫn nên để con cái tự phát triển, bởi vậy cô không can thiệp vào.

Nhưng bây giờ Viên Viên đã nhắc đến vấn đề này rồi thì cô có nên chỉ điểm một chút cho cô bé không đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play