“Anh ơi, có chuyện gì vậy ạ?” Đường Viên Viên ngẩng.mặt khó hiểu nhìn Uất Trì Diệc Thù.

Ánh mắt của cô bé trong trẻo, không lẫn chút tạp chất, Uất Trì Diệc Thù không muốn cô bé nhìn thấy phương diện không tốt, liền thấp giọng nói: “Trẻ con không nên hỏi quá nhiều, cứ đi theo anh là được rồi”

Đường Viên Viên luôn luôn nghe lời của Uất Trì Diệc Thù, từ nhỏ đến lớn đều đi theo cậu, cũng một mực tin tưởng cậu, nên cô bé cũng không hỏi thêm gì nữa, mà đứng dậy ngoan ngoãn đi đến bên-cạnh Uất Trì Diệc Thù.

“Đi thôi” Uất Trì Diệc Thù nắm lấy tay cô bé muốn rời khỏi đây, nhưng lúc quay người lại liền bắt gặp Ôn Cảnh Nhu đang bước tới. Cô ta đã mặc một chiếc váy dạ hội xinh đẹp, trên đầu còn đội chiếc vương miện sinh nhật, đi một đôi giày pha lê, trong mắt của Đường Viên Viên, cô ta tựa như một cô công chúa xinh đẹp bước ra từ truyện tranh vậy.

Tâm tư của cô gái nhỏ rất đơn thuần, không có nhiều sự phức tạp đến thế, cô bé cảm thấy người ta xinh đẹp nên cứ nhìn chăm chằm vào đối phương.

“Diệc Thù, cậu đến hơi muộn nha. Viên Viên đã ở đây ăn gần hết một chiếc bánh kem và vô số món tráng miệng rồi.”

Ánh mắt Uất Trì Diệc Thù lạnh như băng liếc nhìn cô ta, bờ môi mỏng mím chặt. Còn sắc mặt của Chung Sở Phong tuy cũng không được tốt cho lắm, nhưng cậu cũng không nói ra những lời cay nghiệt với Ôn Nhu Hòa giống như trước đây nữa.

Một sự kiềm chế, một sự đè nén. Ôn Cảnh Nhu chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của hai người bọn họ, xem ra tác dụng của Đường Viên Viên khá lớn, hôm nay gọi cô bé đến đây là đúng đắn, nếu không dù cô ta có phí công suy nghĩ nhiều đến đâu, Uất Trì Diệc Thù cũng sẽ không xuất hiện tại bữa tiệc sinh nhật của cô ta.

† Thấy hai người bọn họ đều không nói một lời nào, ánh mắt của Ôn Cảnh Nhu rơi xuống khuôn mặt của Đường Viên Viên.

“Viên Viên, bánh kem có ngon không?”

Đường Viên Viên nhớ tới mùi vị của chiếc bánh kem trái cây kia, chú mèo nhỏ tham ăn trong lòng lại bắt đầu phát tác, vì vậy nhỏ giọng nói: “Ngon lắm, cảm ơn chị. Chị ơi, chị có thể cho em biết mua bánh kem này ở đâu không?” . ngôn tình hoàn

“Xem ra em rất thích ăn” Ôn Cảnh Nhu cũng không nói cho cô bé biết bánh kem được mua ở đâu, chỉ cười nói; “Nếu như em thích, sau này chị có thể thường xuyên mang tới cho em ăn”

“Không cần đâu.” Uất Trì Diệc Thù nhàn nhạt nói: “Không nên ăn nhiều đồ ngọt, bạn học Ôn có lòng rồi” Chung Sở Phöñp cũng lập tức tiếp lời: “Đúng vậy, đúng vậy. Ăn nhiều đồ ngọt sẽ dễ mắc bệnh tiểu đường, sau này Viên Viên không thể ăn nhiều rồi. Hôm nay em đã ăn đủ nhiều, vừa nãy dì Mộc Tử gọi điện tới hỏi tối nay bao giờ em quay về ăn cơm đấy. Chúng ta phải nhanh chóng đi thôi Nghe nói vậy, đôi mắt của Đường Viên Viên lộ ra vẻ mờ mịt. Thế nhưng không chờ cho cô bé kịp phản ứng, Uất Trì Diệc Thù đã bế lên, sau đó ba người cùng rời khỏi bữa tiệc sinh nhật.

Mà Viên Nguyệt Hàn và Trương Tiểu Lộ đang chạy đến đã chậm vài bước, căn bản không hề đuổi kịp.

Hai người bọn họ nhìn thấy Uất Trì Diệc Thù đưa Đường Viên Viên rời đi, muốn bước nhanh đuổi theo sau, nhưng lại bị Ôn Cảnh Nhu trực tiếp ngăn lại.

“Hai đứa đều đã thay xong váy rồi à. Tiệc sinh nhật sắp bắt đầu rồi, hai người ở lại tham gia nhé”

“Thế nhưng, Viên Viên.. “

“Viên Viên đột nhiên có việc phải theo anh trai rời đi,chuyện này không ảnh hưởng đến hai đứa.

Ở lại đây cùng chơi đi, tối nay chị sẽ bảo người đưa hai đứa quay về trường học”

Viên Nguyệt Hàn và Trương Hiểu Lộ còn muốn nói điều gì đó, nhưng họ cũng không còn thấy bóng dáng của ba người kia nữa. Hai người đành nhìn nhau mà không thể làm gì khác, đồng ý ở lại.

Sau đó, chị em của Ôn Cảnh Nhu không nhịn được hỏi cô ta.

“Cảnh Nhu, dô gọi em gái của cậu ta tới đây, không phải chỉ vì muốn gọi Diệc Thù đến hay sao? Cứ như vậy để cho bọn họ đi ư?”

“Vậy phải làm thế nào? Tôi còn có thể cưỡng chế người ta ở lại sao?”

“Vậy chẳng phải hôm nay chúng ta phí công vô ích rồi sao?”

Phí công vô ích? Ôn Cảnh Nhu nở nụ cười, làm sao có thể phí công vô ích. Trước kia cô ta cảm thấy Uất Trì Diệc Thù quá lạnh lùng quá kiềm chế, dường như không có bất cứ điều gì có thể khiến cậu cảm thấy hứng thú. Nhưng bây giờ, cô ta đã biết, cậu quan tâm đến một người.

Mà cô bé Đường Viên Viên này một người thích ăn quà vặt, chỉ cần dùng đồ ăn là có thể thu phục được.

Sau khi Đường Viên Viên được lôi ra khỏi bữa tiệc sinh nhật, cô bé vẫn bị Uất Trì Diệc Thù ôm vào lòng. Đây là kiểu ôm giống như ôm một đứa trẻ, kẹp chặt cánh tay của cô bé rất đau.

“Anh ơi, anh. Mau thả em xuống.”

Uất Trì Diệc Thù đặt cô bé xuống, đổi thành nửa ngồi nửa quỳ: “Lên đây đi’“

Lúc này, Đường Viên Viên mới úp mặt vào bờ vai của cậu.

“Anh trai, sao vậy ạ? Chị kia mời em đến ăn bánh kem, chị kia là người tốt”

“Anh chưa hề nói cô ta là người xấu.”

“Thế nhưng dường như anh không thích chị ấy. Là vì chị ấy đã làm gì có lỗi với anh sao?”

Đường Viên Viên nằm trên lưng của cậu, ôm lấy cổ của Uất Trì Diệc Thù, tò mò hỏi han.

Chung Sở Phong ở một bên không nhịn được cười: “Em Viên, em thì biết cái gì hả? Cô Ôn Cảnh Nhu kịa; cô ta đang muốn theo đuổi anh trai của em đấy.

“Ah?” Đường Viên Viên thoáng kinh ngạc: “Theo đuổi anh trai em?”

“Chính là muốn trở thành chị dâu của em. Cô ta thích anh trai em, cho nên hôm nay cố ý gọi em đến dự tiệc sinh nhật”

Thích…

Nghe thấy chữ này, Đường Viên viên khẽ chớp mắt một cái, không nói tiếp nữa.

Thật lâu, Đường Viên Viên mới nhỏ giọng hỏi một câu: “Anh trai, anh muốn chị ấy trở thành chị dâu sao?”

“Chuyện này làm sao…”

“Đừng nói nữa, con bé còn nhỏ, không hiểu những thứ này”

Uất.Trì Diệc Thù cắt ngang lời của Chung Sở Phong, vẻ mặt lạnh nhạt: ‘Tóm lại là từ nay về sau, nếu cô ta tới tìm em, em cũng đứng ra ngoài với cô ta. Anh cũng không để cô ta tới tìm em nữa, nha?”

“Vâng ạ”

Chung Sở Phong lại không nhịn được, bĩu môi nói: “Cậu bảo vệ cô bé tốt quá rồi thì phải? Cô bé cũng không còn nhỏ nữa rồi, đã học cấp ba rồi.

Chưa biết chừng ở trong trường, Viên Viên của chúng ta cũng đang thầm thích một ai đó, đúng không?”

Nghe vậy, khuôn mặt Đường Viên Viên mờ mịt, một chút thẹn thùng cũng không có.

Chung Sở Phong: “…

Hóa ra, cô bé thật sự không hiểu cái gì cả?

Không thể nào?

“Chẳng lẽ, khi em Viên ở trường học, không thấy cậu nhóc nào trông đẹp trai, sau đó sinh lòng ái mộ hay sao?”: “Cậu nói linh tinh với con bé cái gì vậy?” Uất Trì Diệc Thù dừng bước lại, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Chung Sở Phong.

“Anh Thù! Em sai rồi!”

Chung Sở Phong le lưỡi một cái, nhưng trong lòng lại vui như hoa nở. Cậu cố ý thăm dò, khi biết được Đường Viên Viên ngay cả tình yêu là gì cũng không hiểu, cậu cảm thấy hài lòng.

Cậu không sợ cô bé không hiểu, chỉ sợ cô hiểu sớm, khi học cấp ba tìm một cậu bạn trai, sau đó thẳng tới lúc tốt nghiệp đại học, đến lúc đó cậu có thể trực tiếp phun ra một ngụm máu.

Tốt nhất cứ không hiểu như vậy đi, sau đó lên đại học, thậm chí đến lúc tốt nghiệp vẫn không hiểu cũng được. Có điều, suy nghĩ này không thực tế cho lắm, cho nên Chung Sở Phong cũng không dám hi vọng xa vời, cậu chỉ nghĩ, ít nhất trước khi học đại học, cô bé vẫn luôn say mê với đồ ăn.

Vậy tốt rồi.

Thế nhưng, Chung Sở Phong không hề biết rằng, chuyện xảy vừa ra và cả cuộc đối thoại ngày hôm nay đã lặng lẽ chôn vùi một hạt giống nhỏ ở trong lòng của Đường Viên Viên.

Sau khi trở về, cô bé đã ghi lại những gì đã diễn ra vào ngày hôm nay. “Thích? Rốt cuộc thích là cái gì? Anh Sở Phong nói chị gái xinh đẹp kia thích anh trai của mình, muốn làm chị dâu của Viên Viên, thế nhưng anh trai mình cũng thích chị ấy sao? Sau này chị ấy sẽ trở thành chị dâu của mình sao? Thật mờ mịt, rốt cuộc như thế nào mới được gọi là thích?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play