Hai người vừa mới ngồi xuống thì Tịnh Nhan đã lập tức mở miệng nói ngay: “Chuyện trong phòng hội nghị mình đã nghe kể cả rồi. Thẩm Kiều, cậu giỏi ghê!” Lần đầu tiên nghe thấy Tịnh Nhan khen ngợi mình như thế, Thẩm Kiều cũng cảm thấy có đôi chút không được tự nhiên, cô nói một cách gượng gạo: “Mình giỏi chỗ nào chứ. Chuyện này cũng chẳng có gì.” “Mình còn tưởng cậu sẽ bị ăn hiếp đến mức khóc nhè chứ. Không ngờ rằng ngày đầu tiên đến đó mà cậu đã tung đòn đánh trả rồi. Lại còn đánh trả đẹp mắt đến vậy nữa chứ.
Cái ông chủ quản đó cộng với đám người muốn hóng hớt trò cười của cậu bây giờ chắc cũng đang tức điên lên được rồi đó.” Thẩm Kiều: “..“ Cô vô cùng lo lắng nói: “Bây giờ trong công ty có quá trời người muốn thấy mình bị xấu mặt. Cậu mà còn ở chung một chỗ với mình nữa thì nhiều khi mình sẽ làm liên luy đến cả cậu luôn đó.” Tịnh Nhan không thèm để ý nói: “Có sao đâu, mình làm ở phòng tài vụ mà. Bố mình còn là chủ quản của bộ phận quản lí tài chính nữa. Bọn họ chẳng dám làm gì mình đâu.” Thẩm Kiều: “Còn có vụ này nữa à?” “Đúng vậy. Cậu biết không? Tiền lương của tất cả mọi người trong công ty đều phải qua tay của mình hết cả đó, ha ha.” Thẩm Kiều cũng hiểu được sơ sơ rồi. Hoá ra Tịnh Nhan là người phân phát miếng cơm manh áo cho mọi người.
“Tuy rằng mình sẽ không trừ lương của họ một cách tuỳ tiện nhưng mình có thể kéo dài thời gian trả lương mà. Rất nhiều người sinh sống ở thành phố lớn thế này đều thuộc kiểu kiếm được bao nhiêu đều tiêu hết sạch, chưa đến cuối tháng thì đã cạn kiệt ngân khố rồi. Tháng nào họ cũng phải trông chờ đến ngày phát lương hết cả. Một khi mình giở chút trò vặt trì hoãn ngày phát lương thêm một hai ngày thì cả đám bọn họ sẽ khóc nhè hết cho mà xem.” Thẩm Kiều: “Cậu siêu ghê.” “Vậy nên sau này mình sẽ che chở cho cậu. Cậu không cần phải lo lắng đến vậy đâu.” Hai người ăn cơm trưa xong thì Thẩm Kiều quay lại chỗ ngồi làm việc của mình. Máy tính của cô thật sự có hơi lớn tuổi rồi, thế nên cô phải tốn thời gian mày mò một chút.
Thẩm Kiều còn đang ngồi đó thì nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng.
Đôi lông mày xinh đẹp của cô khẽ nhướng lên, quay đầu lại nhìn thì thấy Hứa Liêu đang bước về phía mình. Trên tay anh ta còn cầm theo một tách cà phê rồi để xuống ngay trước mặt Thẩm Kiều: “Chuyện là…
Cô tên là gì thế?” Lúc Hứa Liêu muốn gọi cô thì mới phát hiện ra bản thân mình thế mà lại không biết tên cô là gì. Bời vì cô bị giáng chức nên cũng không thực hiện theo đúng trình tự thông thường, nói nhét người vào là nhét ngay vào được. Thế nên vẫn chưa có bất kì tài liệu ghi chép gì về cô cả.
Thẩm Kiều lạnh nhạt lướt mắt nhìn người đối diện, không trả lời câu hỏi của anh ta mà chỉ đưa mắt nhìn qua tách cà phê.
“Chủ quản Liêu tìm tôi có chuyện gì không?” Hứa Liêu xoa xoa tay, cười hì hì nói trả lời: “Cô không nói tên mình cũng chẳng sao. Cô là người vừa mới đến, vậy tôi kêu cô là em gái nhỏ nhé.” Thẩm Kiều: “…” Em gái nhỏ thì có liên quan gì đến việc cô là người vừa mới đến chứ? “Anh có thề gọi tôi là cô Thẩm.” Cô không hề muốn nói tên của mình cho cái người trong mắt chứa đầy ý đồ xấu xa ở trước mặt này, hơn nữa còn là người bày kế để hãm hại cô từ lâu nữa chứ.
“Cô Thẩm? Cô Thẩm nghe cũng hay phết!” Hứa Liêu cười híp mắt tiến về phía trước một bước, chỉ vào tách cà phê nói: “Tôi đặc biệt đem đến cho cô đó, cô mau uống di.” Thẩm Kiều: “Chủ quản Liêu, anh tìm tôi đến cùng là vì chuyện gì?” “Thì cũng không có chuyện gì lớn cả.” Hứa Liêu xoa xoa tay rồi lại bước thêm vài bước về phía cô. Sắc mặt Thẩm Kiểu khẽ biến đổi, cô nhanh chóng lùi về sau vài bước để giữ khoảng cách với anh ta. Cô lại nhìn vào ánh mắt chứa đầy sự dung tục của Hứa Liêu thì đột nhiên hiểu ra được điều gì đó.
Cô đứng im tại chỗ rồi lạnh giọng quát: “Anh đừng có bước đến đây!” Hứa Liêu bị cô quát cho một tiếng thế mà lại thật sự đứng im tại chỗ. Anh ta cũng không tỏ vẻ tức giận, chỉ có ánh mắt là vẫn không ngừng nhìn chăm chú vào cánh tay trắng nõn và cần cổ thon mảnh của cô, trong mắt anh ta hiện đầy vẻ háo sắc.
“Thực ra thì cô bị giáng chức đến đây, hơn nữa trước đó cô đã làm mích lòng không ít người trong công ty nhỉ? Tất cả mọi người đều muốn nhìn thấy cô bị bẽ mặt rồi còn muốn hãm hại cô nữa. Cô có biết cái cô Tường Vi bên bộ phận thiết kế không? Trước khi cô đến thì cô ta đã nhờ tôi phải săn sóc cô cho thật tốt rồi. Cô có hiểu ý của tôi không?” Thẩm Kiều không lên tiếng trả lời.
Hứa Liêu lại tiếp tục nói: “Nhưng tôi lại cảm thấy hành động của bọn họ thế này là vô cùng sai trái. Sao lại có thể hãm hại một cô bé đáng yêu như cô thế này chứ? Chính là vì bọn họ thích Tổng giám đốc Thâm nhưng lại với không tới, mà cô lại có cơ hội để đến gần anh ta nhỉ? Thật sự là không nên như thế mà.” Những lời này của anh ta khiến lông mày của Thẩm Kiều nhăn lại: “Cuối cùng thì anh muốn nói gì?” “Tôi muốn bảo vệ cô. Những chuyện mà Tường Vi nói với tôi tôi cũng không thèm nghe. Chuyện diễn ra hồi sáng chỉ đơn giản là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi.
Nhưng mà cô Thẩm à, tôi đảm bảo với cô những việc như thế sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa đâu.” Anh ta vừa nói vừa sáp đến gần Thẩm Kiều. Cô biết rõ trong lòng anh ta đang có ý định gì, lạnh giọng nói: “Anh cứ thử bước về phía trước thêm một bước nữa xem.” Hứa Liêu đứng khựng lại, anh ta đứng tại chỗ, miệng cười mà trong lòng thì tức giận nói.
“Cô Thẩm, cô có nghe qua câu hiểu thời thế mới là người tài giỏi chưa? Bây giờ cô đã bị giáng chức đến bộ phận của tôi rồi. Chỉ cần tôi đồng ý bảo vệ cho cô thì sau này cô sẽ ít bị người ta ăn hiếp một chút, lại giảm bớt chuyện phải đi đường vòng. Như thế không tốt sao?” Thấy Thẩm Kiều không trả lời mình, Hứa Liêu lại tiếp tục thuyết phục cô: “Tuy là tôi không so được với tổng giám đốc nhưng dù sao thì không phải tổng giám đốc cũng đã không cần cô rồi ư? Không thì cô cứ đi theo tôi đi. Tuy tôi không có nhiều quyền thế với nhiều tiền bằng tổng giám đốc nhưng tôi đảm bảo sẽ không tuỳ tiện vứt bỏ cô đâu. Sao nào?” Thầm Kiểu: “…” Không ngờ rằng mục dích thật sự của anh lại là chuyện này.
“Cô Thẩm, cô cứ suy nghĩ cho thật kĩ đi. Hiểu thời thế mới là người tài giỏi nhưng tôi sẽ không ép buộc cô đâu. Tôi cho cô hai ngày để suy xét đó.” Anh ta nói xong thì không đợi Thẩm Kiều mở miệng trả lời mà xoay người trực tiếp rời di.
Đợi sau khi anh ta rời khỏi, Thẩm Kiều theo bản năng âm thầm trợn trắng mắt. Ông chú này mắc bệnh tâm thần à? Đến cả làm tình nhân của Dạ Mạc Thâm cô còn chẳng thèm làm nữa là, sao lại có thể đi làm tình nhân cho anh ta được? Bởi vì Hứa Liêu đã nán lại đây khá lâu nên Thẩm Kiều đột nhiên cảm thấy bầu không khí nơi đây đều bị anh ta làm vần đục cả rồi.
Cô không muốn ở lại đây lâu hơn nữa nên thu dọn lại đồ đạc rồi rời đi trước.
Vẫn chưa đến giờ làm việc, cô đến chỗ Tịnh Nhan buôn chuyện một lát là xong.
Thẩm Kiều trực tiếp đi đến phòng tài vụ. Giữa đường cô nhận được tin nhắn của Hàn Tuyết U muốn cô đến con đường ngay cạnh công ty. Cô ta sẽ ghé ngang qua đưa quà cho cô.
Thẩm Kiều thấy Tịnh Nhan vẫn chưa ra nên xuống lầu trước.
Sau đó cô đứng ở ven đường một hồi thì xe của Hàn Tuyết U đã chạy đến.
Hàn Tuyết U mở cửa xe ra rồi đưa cho cô một chiếc túi.
“Thẩm Kiểu, mình cố ý mua riêng cho cậu đó. Buổi tối về nhà cậu hãy mở ra xem.” “Sao cậu lại đột nhiên mua đồ cho mình thế?” Thẩm Kiểu nhìn chiếc túi với vẻ không hiểu, nhìn vào thì có vẻ rất quý giá. Cô cũng không biết Hàn Tuyết U đã mua cái gì nữa.
Ánh mắt Hàn Tuyết U có chút tránh né, cô ta cười gượng gạo nói: “Làm gì thế? Lúc mình mua đồ cho mình thì lại nghĩ đến cậu thôi. Vậy không được ạ? Thế nên mình mới mang một phần đến cho cậu. Cậu chê mình có phải không?” “Đương nhiêu là không chê rồi.” Thẩm Kiều trợn mắt nhìn Hàn Tuyết U: “Cậu biết rõ mà. Sao mình lại có thề chê cậu chứ. Chỉ là cậu lại cố tình chạy đến đây một chuyến.” “Chuyện này có là gì. Sau này mình sẽ cố gắng đối xử thật tốt với cậu!” Thẩm Kiều: “… Tại sao vậy? Có phải cậu giấu mình làm chuyện gì đó trái với lương tâm không?” Sắc mặt Hàn Tuyết U trắng bệch, cô ta nhanh chóng giải thích: “Cậu nói bậy bạ gì đó? Mình có bao giờ làm chuyện gì sai trái sau lưng cậu đâu. Thẩm Kiều, bây giờ cậu càng ngày càng biết nói móc mình rồi có phải không? Hừ.” “Không có đâu mà, cảm ơn cậu „ nhé.
“Hừ, ai cần cậu cảm ơn chứ.
Mình đi trước đây.” “Thẩm Kiều!” Giọng nói của Tịnh Nhan truyền đến từ đằng sau. Thẩm Kiều quay đầu lại nhìn thì phát hiện cô ấy đang đi về phía bên này.
“Bạn của cậu à?” Hàn Tuyết U nhìn lướt về Tịnh Nhan đang đứng ở phía xa, sau đó lên tiếng hỏi.
Thẩm Kiều gật đầu: “Là một cô em gái đối xử khá tốt với mình trong công ty.” “Được rồi, vậy hai hôm nữa tớ lại đến thăm cậu.” Hàn Tuyết U vừa rời đi thì Tịnh Nhan cũng đúng lúc đi đến bên cạnh cô. Cô ấy ló đầu ra trông theo hướng mà Hàn Tuyết U rời đi: “Ôi, người phụ nữ trông như thể gái làng chơi đó có phải là cái người mà trước đây mình nhìn thấy trên Facebook không vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT