*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chung Sở Phong khẽ thở dài.

“Trong mắt con bé đó cả ngày ngoại trừ ăn chỉ có ngủ, nếu không thì là anh trai em ấy, không thể nhìn thấy anh lần nào. Cũng may Diệc Thù coi em ấy như em gái, nếu không anh còn sợ hai người sẽ ở cùng nhau”

Nghe vậy, trái tim Mạnh Khả Phi khẽ động.

“Anh ấy chỉ xem Viên Viên là em gái thôi sao?”

“Đương nhiên rồi, cùng nhau lớn lên không là em thì còn là gì? Hơn nữa, cậu ấy không thích con gái nhỏ. Cậu ấy thích kiểu chị gái trưởng thành và xinh đẹp đấy, biết không?”

“Chi gái ạ?”

“Đúng vậy, phụ nữ như vậy rất có hương vị, có rất nhiêu nam sinh thích dạng này: Đôi mắt Mạnh Khả Phi ảm đạm hơn mấy phần.

“Không tệ nha em gái Khả Phi, tại sao em lại quan tâm đến chuyện của cậu ấy như vậy? Chẳng lẽ em thích Diệc Thù rồi hả?”

Mạnh Khả Phi nghe thấy vậy thì gương mặt đột nhiên đỏ lên, hai mắt Bối rối nói: “Anh Sở Phong, anh, anh đừng nói nhảm. Em, em làm sao có thể…”

“Được rồi đừng phủ nhận, nếu em không có thì căng thẳng như vậy làm gì?”

“Em, em không căng thẳng. Em chỉ đang cảm thấy anh nói lung tung mà thôi.”

Mạnh Khả Phi lo lắng giải thích cho bản thân nhưng Chung Sở Phong cứ nhìn cô bé chằm chăm. Sau đó cô bé càng lúc càng đỏ mặt dưới cái nhìn của Chung Sở Phong, cuối cùng vội vàng đi về phía trước.

Chung Sở Phong nhanh chóng đuổi kịp, thì thầm chỉ hai người nghe được: ‘Đừng ngại. Diệc Thừ ưu tú như vậy, con gái thích cậu ấy nhiều lắm, bớt đi em cũng sẽ không ít bao nhiêu, Đó là điêu bình thường”

Có rất nhiều cô gái thích anh ấy sao? Cũng đúng, một người ưu tú như vậy tất nhiên sẽ có rất nhiều người theo đuổi.

“Nếu thế này thì sao? Lúc đi học em giúp anh quan sát Viên Viên nhiều hơn, nếu có tin tức gì thì nói cho-anh biết. Bù lại anh sẽ tiết lộ sở thích của Diệc Thù cho em.”

Chung Sở Phong muốn thương lượng với Mạnh Khả Phi nhưng Mạnh Khả Phi nghĩ đến thân thế của mình, ánh sáng trong mắt dần đần ảm đạm đi.

“Không cần đâu, em, em không thích anh ấy”

“Có thật không?”

“Anh Sở Phong, sau này anh đừng nói những lời như thế này nữa. Đối với em, việc học quan trọng hơn: Em không có khả năng một lòng làm hai việc được… – Gia đình cô bé quá nghèo, đi có chăm chỉ học hành thì cô bé mới có cơ hội trở nên nổi bật.

Bằng không cả đời cô bé chỉ có thể đứng trong khe cống ngầm ngước nhìn những người trên đỉnh kim tự tháp.

“Aizz, nói vậy cũng đúng. Đối với em bây giờ, việc học quan trọng hơn. Vậy thì em hãy chăm chỉ học tập trước đã. Nếu sau này có một ngày nghĩ tới chuyện này thì hãy nói với anh Sở Phong. Dù sao thì chuyện anh vừa nói sẽ có hiệu lực mãi mai: Có hiệu lực mãi mãi?

Nghe thấy hai chữ mãi mãi, Mạnh Khả Phi lấy làm kinh hãi trong lòng, cô bé nghiêm túc nhìn Chung Sở Phong.

Cô bé luôn cảm thấy Chung Sở Phong thoạt nhìn rất giống một tên đào hoa, người như thế có thể yêu thích một người khác bao lâu chứ? Nói không chừng sau một thời gian ngắn sẽ thay đổi ngay.

Mạnh Khả Phi không nói gì, mọi người cùng nhau trở về.

Ngày hôm sau, mọi người cùng nhau đi ngắm mặt trời mọc. Bởi vì đang ở trong biệt thự nên không cần dậy từ sớm, một đám người ngủ đến khi sắp tới giờ mới xuất phát.

Khi Mạnh Khả Phi đi ra, cô bé nhìn thấy Đường Viên Viên loạng choạng đứng tại chỗ dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, rõ ràng là vừa mới từ trên giường đứng dậy.

Nhìn thấy cô bé như vậy, Mạnh Khả Phi sợ cô bé ngã, vừa định bước tới đỡ thì đã một đôi tay khác đột nhiên vươn ra kéo Đường Viên Viên.

Bước chân của Mạnh Khả Phi lập tức dừng lại, bởi vì người đang ôm Đường Viên Viên không phải ai khác, mà là Uất’Trì Diệc Thù.

Có cậu chăm sóc Đường Viên Viên, Mạnh Khả Phi cũng không tiến lên nữa.

Sau khi Đường Viên Viên bị ngăn lại, cô bé ngẩng đầu lên nhìn Uất Trì Diệc Thù cao gầy, nhẹ giọng nói: ‘Chào buổi sáng, anh”



Uất Trì Diệc Thù ngồi xổm xuống và nói với giọng cưng chiều: “Lên đây đi”

“Cảm ơn anh!” Đường Viên Viên vui vẻ leo lên lưng cậu, vòng tay nhỏ bé của cô bé qua cổ cậu, mãn nguyện nhắm mắt nằm trên lưng Uất Trì Diệc Thù. Như vậy thì cô bé có thể ngủ thêm một lát rồi.

Mặc dù chỉ mất mười lăm phút đi bộ từ đây đến nơi để ngắm mặt trời mọc nhưng khi người ta còn buồn ngủ thì đừng nói là mười lăm phút, cho dù chỉ là một phút, cũng lễ thội Quộc giành giật từng giây với thời gian để có thể ngủ. Chỉ muốn ngủ đến khi không ngủ nổi nữa mới thôi: Giá Nhỏ cũng buồn ngủ nhưng ngoan hơn nên không nói gì, ngốc ngốc chạy đến bên cạnh Mạnh Khả Phi.

“Chị Khả Phi, chị có còn buồn ngủ không ạ?”

Mạnh Khả Phi cũng buồn ngủ, bởi vì cả đêm hôm qua cô bé đều không ngủ. Cô bé mất ngủ cả đêm, đợi đến khi buồn ngủ thì đã tới lúc phải rời giường. Bây giờ hai mí mắt đang đánh nhau, sắp mở không được nữa.

Nhưng đối mặt với Giá Nhỏ, cô bé vẫn mỉm cười nói: ‘Không sao.”

“A… Giá Nhỏ vẫn còn rất buồn ngủ: Nếu không phải cảnh mặt trời mọc rất đẹp, em thật muốn ngủ trong phòng đến khi trời đất tối đen”

Hiện tại Giá Nhỏ vẫn còn rất-nhỏ, tính cách vẫn còn rất đơn giản và chân thành, lúc nói chuyện còn có chút ngốc nghếch. Nhìn cô bé như vậy, Mạnh Khả Phi cảm thấy cô bé và Đường Viên Viên rất giống nhau, hai người đều là người không có suy nghĩ sâu xa gì.

Cô bé liên ngồi xuống nhẹ giọng nói: “Nếu em buồn ngủ thì cứ dựa vào chị, trên đường tranh thủ thời gian ngủ thêm một lát, một lúc sau em sẽ dễ chịu hơn”

“Có thật không ạ?”

“Thật.

“Chị Khả Phi, chị thật tốt”

Sau khi Giá Nhỏ cảm ơn liền thân mật ôm cánh tay Mạnh Khả Phi, thực sự tựa trên vai cô bé ngủ thiếp đi: Rõ ràng là cô bé và Mạnh Khả Phi mới chỉ gặp nhau không bao lâu nhưng cách cư xử thân thiết như đã quen biết nhau lâu rất như rồi vậy.

Không tim, không phổi, không có buồn phiền lo lắng. Cuộc sống như vậy thật tốt.

Mạnh Khả Phi âm thầm thở dài trong lòng.

Mười lăm phút sau, cuối cùng cả nhóm cũng đến nơi để ngắm mặt trời mọc.

Sau khi Đường Viên Viên được đặt xuống, cô bé dụi dụi mắt.

“Anh, đã đấn rồi à?”

“Ừ” Uất Trì Diệc Thù cởi áo khoác trải trên mặt đất: “Ngồi ở đây chờ một lát sẽ nhanh chóng thấy mặt trời mọc”

Lúc này bầu trời vẫn còn u ám, bụi cỏ bên đường cũng phủ đầy sương sớm. Đoán chừng sẽ phải ngồi chờ một lất, Đường Viên Viên ngồi xuống áo khoác của Uất Trì Diệc Thù, sau đó nhìn về phía Uất Trì Diệc Thù.

“Còn anh thì sao?”

“Không thành vấn đề” Uất Trì Diệc Thù thản nhiên đáp lời, rồi tuỳ ý tìm một chỗ ngồi xuống. Vì bọn họ đều là anh trai của hai cô gái nhỏ nên họ đặc biệt chăm sóc chúng, Hàn Tử Hi cũng nhanh chóng cởi áo khoác trải xuống đất.

Trên mặt đất: “Giá Nhỏ, chỗ này cho.em” Giá Nhỏ vận đang nhắm mắt ngủ trên vai Mạnh Khả Phi, nghe thấy có người gọi cô bé thì lập tức mở †o mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play