“Tình cảm khi lớn lên cùng nhau nhất định là phải đặc biệt rồi.”
Chung Sở Phong nghe câu nói đó xong thì thật sự cảm thấy bức bối. Thì ra dù cậu có nỗ lực thế nào thì cũng không thể này bì được vị trí của Uất Trì Diệc Thù trong lòng Đường Viên Viên sao?
Mạnh Khả Phi ngồi ở ghế sau nhìn thấy phản ứng của Chung Sở Phong thì khẽ mím môi lại và cúi đầu xuống.
Giá Nhỏ vẫn cứ ngốc nghếch, không cảm nhận được gì, cô bé nói: “Anh Sở Phong, mau lái xe đi, bên anh trai đi rồi kìa.”
Chung Sở Phong định thần lại, cậu nhìn Giá Nhỏ một cái rồi cười hì hì và nói: “May mà còn có Giá Nhỏ và em Khả Phi.
Sau khi xe chạy thì Chung Sở Phong liền nói với Hàn Tử Hi đang ngồi bên ghế phụ “Tử Hi, đây là Mạnh Khả Phi, là bạn học của Viên Viên, lần đầu tiên cùng ra ngoài với chúng ta, sau này có khả năng sẽ cùng đi nhiều hơn, em làm quen chút đi.” “Em Khả Phi, đây là con trai của cậu của anh Thù, tên Hàn Tử Hi, cậu ấy còn có một người anh sinh đôi nữa tên là Hàn Dạng Sâm “Sinh đôi sao?” Mạnh Khả Phi hơi bất ngờ. “Xin chào.” Hàn Tử Hi ngoảnh đầu lại chào Mạnh Khả Phi, mắt mũi cậu ấy khôi ngô, ánh mắt lại trong sáng khiến người khác có ấn tượng rất tốt.
Mạnh Khả Phi cũng chào hỏi lại cậu ấy. “Em không biết hai anh em nhà này đâu, mặc dù là anh em sinh đôi nhưng tính tình lại hoàn toàn khác nhau. Lúc còn nhỏ, một đứa thì động xíu là khóc còn một đứa thì lầm lì, một câu cũng không chịu nói.”
Sự khác biệt như thế khiến Mạnh Khả Phi cảm thấy rất kì lạ, cô bé hỏi: “Khác biệt lớn như vậy sao?” “Anh Sở Phong.” Hàn Tử Hi thấy cậu đột nhiên nói đến chuyện hai anh em song sinh của mình trước mặt một cô gái mới quen thì vành tai đỏ ửng lên và nói: “Đừng nói nữa.” “Vầy, mặt của Tử Hi nhà chúng ta đỏ rồi, là vì hôm nay có mặt con gái sao? Đừng xấu hổ mà, anh Sở Phong cũng chỉ giới thiệu đôi chút về đặc điểm của hai anh em song sinh nhà em thôi mà, em căng thẳng như thế làm gì? Như thế chẳng phải là ngầm thừa nhận em chính là tên nhóc thích khóc đó rồi sao?”
Giá Nhỏ không nể mặt gì hết, phì cười ra tiếng.
Mạnh Khả Phi cũng có vẻ không nhịn được cười. “Anh Sở Phong, đó đã là chuyện lúc em còn trẻ con, không liên quan gì đến bây giờ hết, từ sau khi em hiểu chuyện thì đã không còn khóc nữa.
Là một nam sinh, Hàn Tử Hi cảm thấy việc mất mặt nhất là chuyện mình từng là một đứa trẻ hay khóc nhè, cậu ta không muốn nhắc lại nữa, nhưng lần nào cũng bị người ta lấy ra làm chuyện cười để nói.
Cậu ấy cũng thấy hết cách. “Thôi được rồi nhóc con, anh chỉ đùa thôi mà, hơn nữa con trai rơi nước mắt thì có gì đảng cười đầu? Bất luận là đổ máu hay rơi nước mắt, chỉ cần thường ngày đường đường chính chính thì có chảy máu hay rơi nước mắt cũng có liên quan gì đâu?” “Ừm.” Mạnh Khả Phi đồng ý với những lời đó, cô bé gật đầu và nói: “Lúc nhỏ mọi người ai cũng từng khóc, mẹ em cũng nói em lúc nhỏ rất hay khóc nhè, lúc nhỏ vẫn còn biện bạch nhưng sau này lớn rồi thì cảm thấy cũng chẳng có gì, lúc nhỏ, thứ gì cũng không hiểu.
Chung Sở Phong nghe thấy mấy lời đó xong thì không kiềm được mà nghiêm túc liếc nhìn Mạnh Khả Phi qua kính chiếu hậu, cậu phát hiện lúc cô bé nói những lời này, ánh mắt cô bé rất chăm chú và nghiêm túc. “Em Khả Phi, em và Viên Viên cùng tuổi hả?” “Dạ, nhưng em lớn hơn cậu ấy vài tháng” “Chỉ lớn hơn có vài tháng mà suy nghĩ của em chín chắn hơn cô bé rất nhiều, hình như Viên Viên chưa bao giờ lớn, trước đây cô bé tham ăn, bây giờ vẫn cứ tham ăn, hoàn toàn không có dáng vẻ của một nữ sinh trung học,
Chung Sở Phong nói đến đây thì lắc đầu. “Như vậy cũng rất tốt, không cần phải phiền não gì “Cũng đúng, cô bé là một cô gái vô âu vô lo, hi vọng cô hết.” bé sẽ vui vẻ hạnh phúc mãi như thế.”
Vì câu nói đó mà Mạnh Khả Phi lại liếc nhìn Chung Sở Phong một lần nữa, cô bé cứ cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra điều gì đó nhưng lại không chắc chắn lắm. Sau khoảng hai tiếng đồng hồ thì bọn họ đã đến được nơi cần đến. .
ngôn tình tổng tàiChỗ này là Đoạn Bối Sơn, cần phải mua vé vào cổng, trên đỉnh núi có suối nước nóng còn có cả biệt thự, nếu như cảm thấy mệt quá, không leo lên đến đỉnh núi nỗi thì cũng có thể nghỉ ở giữa lưng núi, ở đó cũng có hestay được xây sẵn chuyên phục vụ du khách.
Sau khi cả bọn đến nơi thì lấy thức ăn và nước uống để trong thùng xe ra. Đường Viên Viên vác cái túi nhỏ của mình, nó nặng đến nỗi cô bé phải nhăn nhíu mặt lại.
Bỗng nhiên có tiếng thở dài từ phía trên đầu truyền đến, Đường Viên Viên cảm thấy vai mình nhẹ tênh, ngẩng đầu lên thì thấy túi của mình đã được Uất Trì Diệc Thù xách lên. “Em đem theo bao nhiêu đồ ăn thức uống trong này vậy?"
Đường Viên Viên đỏ ửng mặt và nói: “Không nhiều đâu anh, lát nữa Viên Viên chia cho anh uống nữa.
Uất Trì Diệc Thù giúp Đường Viên Viên xách ba lô, Hàn Tử Hi ngồi chung với Giá Nhỏ nên cậu ấy giúp Giá Nhỏ, còn ba lô của Mạnh Tử Phi thì giao cho Chung Sở Phong.
Bên cạnh có một thanh niên giống hệt Hàn Tử Hi, cũng gầy gầy ốm ốm, cậu ấy đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng.
Cậu ta là Hàn Dạng Sâm, là cái cậu lầm lì ít nói trong cặp song sinh theo lời của Chung Sở Phong.
Tính cách và tật xấu của cặp song sinh này được di truyền từ ba mẹ của bọn họ, Hàn Dạng Sâm giống với Hàn Thanh, tính tình kiểu không thích nói chuyện, lúc nào cũng im lặng, lạnh lùng.
Còn Hàn Tử Hi thì lại giống với tính của Tiểu Nhan, dễ thấy xấu hổ, vành tai cũng dễ ửng đỏ lên. “Vẫn như trước đây, leo đến lưng núi trước, sau đó nghỉ ngơi tại chỗ nửa tiếng đồng hồ rồi tiếp tục xuất phát.
Những người khác đều đã quen thuộc với đường đi hết rồi, nhưng Mạnh Khả Phi thì lại là lần đầu tiên, nhưng may là Chung Sở Phong cũng rất quan tâm đến cô bé. “Em Khả Phi, em Viên đi cùng với anh cô bé rồi, em đi bên cạnh anh đi, đừng chạy lung tung cũng đừng để lạc mất đội, mặc dù khu rừng này không có thú dữ nhưng đến buổi tối trông cũng đáng sợ lắm.”
Mạnh Khả Phi liền đi sát phía sau cậu. “Quan hệ của em và Viên Viên rất tốt nhỉ?” “Dạ, bọn em quen lâu rồi.” “Vậy thường ngày lúc ở trường có nam sinh gửi thư tình cho cô bé không?” Chung Sở Phong hỏi xong thì tự cười nhỏ và nói: “Chắc là không có khả năng đó đâu nhỉ? Con nhóc đó đã mập đến thế rồi, còn ai mà thích nó nữa chứ?”
Mạnh Khả Phi nghe câu đó xong thì chau chặt mày, tỏ vẻ không đồng tình: “Anh Sở Phong, anh đừng nói cậu ấy như thế, Viên Viên nghe thấy sẽ buồn đấy” “Sao đến nhóc con em cũng bảo vệ cho cô bé như thế? Chẳng phải anh chỉ lén nói xấu sau lưng có một câu thôi sao? Em vẫn còn chưa nói cho anh biết là có nam sinh gửi thư tình cho cô bé hay không đấy!”
Mạnh Khả Phi lắc đầu và nói: “Em không rõ chuyện này lắm. “Chậc, em Khả Phi, uổng công anh giúp em xách ba lô vậy mà em lại không biết trả ơn gì hết, chỉ hỏi em có một vấn đề mà em cũng không bằng lòng trả lời. “Anh Sở Phong, đây là chuyện riêng tư của Viên Viên, nếu như anh muốn biết thì em thấy tốt hơn hết anh nên đích thân đi hỏi Viên Viên đi.” “Chậc, em có thấy không?” Chung Sở Phong chỉ về hai bóng người một cao một thấp đó và nói: "Người bên cạnh đó cứ bảo vệ cô bé, anh nhìn thêm một cái cũng đã có thể bị giết bởi ánh mắt đó, nếu anh mà còn hỏi thêm nữa, chẳng phải anh sẽ bị chôn sống sao? Em Khả Phi, em nói xem, người đó đáng sợ như thế, anh nào có dám hỏi, có phải không?”
Mạnh Khả Phi nhìn theo ánh mắt của cậu thì thấy hai người đó đi chung với nhau, Đường Viên Viên mập ú ù, đi một lúc thì quẹo người sang một bên, Uất Trì Diệc Thù phải đưa tay ra dùng sức đỡ cô bé sau đó thở dài và nói: “Đi cho đàng hoàng, lát nữa bị ngã thì phải làm sao?” "Không phải có anh ở đây sao? Sẽ không ngã đầu” Thật ra Đường Viên Viên cũng muốn đi đàng hoàng nhưng hình như cô bé hơi mập nên lúc đi thấy hơi mệt, cơ thể cứ nghiêng sang một bên lúc nào không hay.