Vất vả lắm mới tìm được ký túc xá của mình, Uất Trì Diệc Thù và Chung Sở Phong dọn va li của hai cô bé vào.

Trong túc xá không có ai khác cho nên Đường Viên Viên và Mạnh Khả Phi tới trước có thể chọn giường ngủ, Mạnh Khả Phi không muốn ngủ giường trên nên chiếm cái giường dưới.

“Em muốn ngủ giường trên hay giường dưới?” Uất Trì Diệc Thù cúi đầu hỏi cô bé với gương mặt ửng hồng.

Đường Viên Viên nhìn thoáng qua, đang định nói chuyện.

Đột nhiên bên kia Chung Sở Phong thuận miệng nói ra một câu: ‘Bé Viên, anh thấy em nên chọn giường dưới đi, giường trên đủ để em lăn lộn sao?”

Đường Viên Viên lập tức hiểu ý, gương mặt vốn chỉ ửng hồng trở nên giống như quả táo đỏ, cô bé cúi đầu không dám nói tiếp nữa.

Uất Trì Diệc Thù thay đổi sắc mặt.

Chung Sở Phong vô tâm nói tiếp: “Hơn nữa giường bên dưới vừa an toàn vừa không phiền ai, không cần cứ leo lên bò xuống, hơn nữa..”

“Nói đủ chưa?”

Cho đến khi giọng nói lạnh như băng của Uất Trì Diệc Thù truyên đến thì Chung Sở Phong hơi sửng sốt, sau đó nhìn sang cậu, vừa hay nhìn thấy cô bé đứng ở bên cạnh cậu đỏ mặt không ngóc đầu lên được.

Nhất thời Chung Sở Phong nhớ lại những lời Uất Trì Diệc Thù nói với cậu ở trên xe buýt. Cậu nói cô bé đã trưởng thành, sau này đừng nói tới chữ béo ở trước mặt cô bé, Chung Sở Phong nhớ và cũng không cố ý nói cô bé mập, nhưng mới vừa rồi lúc chọn giường ngủ Chung Sở Phong lại vô thức cảm thấy với thân thể của Đường Viên Viên thì ngủ giường trên không an toàn, cho nên mới mở miệng đề nghị cô bé chọn giường dưới.

Điểm xuất phát và động cơ đều tốt nhưng lại không cẩn thận đâm vào chỗ đau của cô bé.

Nhất thời Chung Sở Phong cực kỳ lúng túng. Mạnh Khả Phi tiến lên kéo tay Đường Viên Viên hòa giải: “Hai chúng ta quen biết, không bằng cậu ngủ giường dưới, tớ ngủ cái giường phía trên cậu, thế thì buổi tối chúng ta có thể dễ nói nhỏ với nhau, hơn nữa tớ ngủ rất yên tĩnh, buổi tối sẽ không làm ồn đến cậu”

“Khả Phi…

“Nếu cậu ngủ cùng giường với những người khác thì nếu đó là một người ngủ trễ hay là người ngủ không yên phận thì chắc chắn cậu sẽ bị làm cho ngủ không yên, vậy nên hãy ngủ chung với tớ đi: Cuối cùng Đường Viên Viên gật đầu, sau đó thấp giọng nói với Mạnh Khả Phi: “Cảm ơn cậu.”

“Không cần cám ơn, chúng ta là chị em tốt mà”

Chọn giường ngủ xong là bắt đầu quét dọn vệ sinh trong ký túc xá, mặc dù Uất Trì Diệc Thù và Chung Sở Phong là con trai nhưng làm việc vô cùng nhanh nhẹn, quét dọn sạch sẽ căn phòng rất nhanh.

Hai nữ sinh phụ trách trải giường chiếu. . Đam Mỹ Hay

Quét dọn được một nửa thì hai bạn cùng phòng khác tới.

Hai người đó cùng nhau đến, đó là hai cô gái có thân hình cao gây mảnh khảnh, ăn mặc rất thời thượng, làn da trắng nõn, hai người cùng nhau vào ký túc xá, phía sau có rất nhiều nam sinh vách va li đi theo.

Lúc hai nữ sinh đi vào nghiễm nhiên không nghĩ tới có người đã tới sớm hơn bọn họ, bọn họ thấy ký túc xá đã được dọn dẹp gân xong thì nhíu mày.

“Chào mọi người.

Mạnh Khả Phi phát hiện có người đến nên vội tuột từ giường trên xuống chào hỏi.

Hai nữ sinh nhìn thấy cô bé có vẻ ngơ ngơ thì nhẹ cong môi không thèm quan tâm đến cô bé.

“Các cậu đã chọn giường ngủ xong rồi à? Sao không chờ chúng tôi tới rồi hãy bàn?”

Nhóm Chung Sở Phong suy tính đến tương lai là quan hệ cùng ký túc xá nên cũng dọn luôn cái giường khác, lúc này hai người vẫn còn đang vò vải trong nhà vệ sinh.

Uất Trì Diệc Thù và Chung Sở Phong nghe thấy tiếng vang thì liếc nhìn nhau rồi cùng đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Chiều cao và vẻ ngoài của hai người đều vô cùng xuất sắc, đặc biệt là Uất Trì Diệc Thù, mặc dù hai người đều đã hai mươi tuổi nhưng trên mặt lại tràn đầy cảm giác thiếu niên, thoạt nhìn tựa như hai thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi.

Vẻ mặt hai nữ sinh đó vốn không tốt, lúc này nhìn thấy Uất Trì Diệc Thù thì hai người đều sửng sốt, rồi sau đó trong mắt xẹt qua vẻ ngạc nhiên.

Thật đẹp trai.

“Sao vậy?”

Uất Trì Diệc Thù mở miệng hỏi, sau khi trưởng thành giọng của cậu có vẻ trầm thấp.

Mạnh Khả Phi vừa định nói chuyện, một trong hai nữ sinh đó lại đứng lên nói: “Không có gì, chỉ là thấy hai người bọn họ đã chọn giường ngủ xong nên hỏi một câu, dù sao sau này mọi người sẽ là bạn cùng phòng, hỏi mấy câu cũng không sao chứ?”

“Đúng vậy, các cậu đã chọn giường ngủ xong rồi thì bọn tớ chọn bên này vậy “Các cậu đã quét dọn sạch sẽ ký túc xá rồi à? Cám ơn các cậu.”

Hai nữ sinh thay đổi sắc mặt cực nhanh sau khi thấy hai nam sinh đi ra, Mạnh Khả Phi thấy thế cực kỳ ngạc nhiên, sắc mặt cô bé không tốt giống như nuốt phải con ruồi.

Rõ ràng một giây trước còn nói giọng kiêu căng ngạo mạn hỏi các cô, bây giờ lại tỏ vẻ bình dị gần gũi và vô cùng hiền lành.

Mạnh Khả Phi lén nhìn Uất Trì Diệc Thù, đúng là vẻ ngoài của cậu rất tuấn tú, nhưng tốc độ thay đổi sắc mặt của hai người kia cũng quá nhanh.

Cô bé thầm nhẹ nhàng thở dài rồi nhìn Đường Viên Viên vẫn còn có vẻ như là người ngoài cuộc, vẻ mặt hơi mông lung, sau khi nghe nữ sinh kia nói cám ơn thì nở nụ cười theo.

“Không cần cám ơn, sau này mọi người sẽ là bạn cùng phòng, mấy anh tớ cũng không có chuyện gì làm”

Hai nữ sinh nghe vậy nhìn cô bé: “Đây là anh cậu?”

“Ừ” Đường Viên Viên gật đầu.

“Vậy anh cậu đối với cậu thật tốt, còn quét dọn ký túc xá cho cậu, bọn tớ lại không có.”

“Đúng đó, thật hâm mộ”

Thái độ hai nữ sinh đối với Đường Viên Viên lập tức trở nên thân thiện.

Mà các nam sinh vừa giúp bọn họ xách va li vào người đầy mồ hôi, vừa vào phòng đã bắt đầu la hét: ‘Nóng quá.

Hai người đi vào không bao lâu, khắp phòng đều là mùi mồ hôi.

Hai nữ sinh không nhịn được muốn trợn mắt nhưng lại cố nhịn rồi chào hỏi Đường Viên Viên.

“Đúng rồi, cậu tên là gì?”

“Tớ tên là Đường Viên Viên, đây là bạn tốt của tớ Mạnh Khả Phi: Mạnh Khả Phi không nghĩ tới Đường Viên Viên sẽ lôi kéo cô bé giới thiệu luôn nên cô bé không thể làm gì khác hơn là cười nhạt với hai nữ sinh: “Chào hai cậu”

“Tớ tên là Trương Hiểu lộ.”

“Tớ là Viên Nguyệt Hàn, hai người bọn tớ đều là sinh viên ngành múa.”

“Sinh viên ngành múa?” Đường Viên Viên ngạc nhiên: “Hèn gì thân hình của các cậu đẹp vậy: Bốn nữ sinh cũng coi như là quen biết, Uất Trì Diệc Thù thấy dọn dẹp xong rồi thì nhìn đồng hồ nói với Chung Sở Phong: “Nên trở về rồi.”

Chung Sở Phong gật đầu tiến lên phía trước nói: ‘Các em gái, bọn anh phải đi đây”

Trên mặt Đường Viên Viên có vẻ tiếc nuối, cô bé nhìn Uất Trì Diệc Thù: “Anhil”

Uất Trì Diệc Thù đi tới bên cạnh Đường Viên Viên vươn tay vuốt đầu cô bé: “Trường anh còn có việc, em sắm đủ đồ chưa?”

“Dạ rồi”

Uất Trì Diệc Thù nhìn màu da trong trắng lộ hồng của cô bé, đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Ngày mai sẽ phải huấn luyện quân sự, em mua kem chống nắng chưa?”

“Kem chống nắng?” Đường Viên Viên nháy mắt: “Hình như quên rồi…”

Ngày thường cô bé không quan tâm đến mấy thứ này lắm. Cô bé vừa dứt lời đã bị Uất Trì Diệc Thù gõ đầu: “Sao ngay cả chuyện này mà em cũng có thể quên?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play