“Nếu không thì sao?” Giang Tiểu Bạch tâm trạng điềm tĩnh, “Hay là anh không muốn cất giữ?”

“Đương nhiên không phải” Tiêu Túc nhanh nhẹn thu giấy đăng ký kết hôn lại, những chuyện xảy ra đối với cậu ta mà nói giống như một giấc mơ vậy, đẹp đẽ đến mức không chân thực.

“ý em là vậy đúng không?” Cậu ta hơi không chắc chắn hỏi, thế nhưng, lại không dám hỏi cô ấy có phải không muốn li hôn không, trước mặt Giang Tiểu Bạch, Tiêu Túc hoàn toàn không dám nhắc đến hai chữ li hôn.

Giang Tiểu Bạch nhìn dáng vẻ cẩn thận dè dặt của cậu ta, cảm thấy có chút buồn cười.

“Tại sao đã nửa năm trôi qua rồi mà anh vẫn giữ cái bộ dạng như vậy?

Những chuyện em làm nửa năm qua anh không nhìn rõ ư?”

Giang Tiểu Bạch thở dài, khẽ nói: “Anh thật sự cho rằng em có thời gian chơi đùa với anh cả nửa năm vừa rồi ư? Thanh xuân của người con gái quý báu như thế, nếu như không phải vẫn còn tình cảm với anh, thì em ở bên cạnh anh làm gì?”

Những lời này nửa năm nay Tiêu Túc không có cơ hội nghe thấy.

Sau khi nghe cô nói xong, trong lòng Tiêu Túc vui đến mức phát điên, cậu ta vẫn biết Giang Tiểu Bạch bằng lòng ở lại chắc chắn không phải chỉ vì muốn đùa giỡn bên cạnh mình, dù gì chẳng phải ai cũng có thời gian mà làm chuyện đó đến nửa năm, hơn nữa nếu ở cạnh nhau không lấy gì làm vui vẻ, thì ai lại có thể kiên trì đến nửa năm?

“Anh cất giấy chứng nhận kết hôn đi, sau này anh còn đem nó mang đến trước mặt em nữa, cẩn thận em đổi ý đấy”

Nói đến đây, giọng Giang Tiểu Bạch hung dữ hơn một chút, xem ra cô diễn cũng giống đấy.

Tiêu Túc nhanh nhẹn thu giấy chứng nhận kết hôn lại. Cậu ta tiến đến, ôm lấy eo của Giang Tiểu Bạch, hình như có vẻ hơi kích động: “Cảm ơn „ em.

Giọng cậu ta rất trầm rất thấp, giống như màu đen sâu thẳm trong màn đêm: “Cảm ơn em đã đồng ý cho anh có cơ hội ở bên cạnh em, có thể lấy được em là niêm vinh hạnh cả đời của Tiêu Túc anh, em yên tâm, anh sẽ dùng cả đời mình để đối xử thật tốt với „ em.

Giang Tiểu Bạch lại không nghĩ đến rằng, lúc này cậu ta lại nói ra những lời bày tỏ cảm động như vậy, may mà Lương Nha Hoà đã chớp thời cơ bế con cậu ta xuống dưới, bằng không đến lúc đó một già một trẻ đều có mặt ở đây, cậu ta cũng cảm thấy rất ngại ngùng.

“Được rồi, anh không thấy phiền à?” Giang Tiểu Bạch đẩy Tiêu Túc ra: “Em còn đang ăn cơm đây này, anh muốn nói chuyện thì cũng không biết tìm lúc thích hợp, mẹ với con đều ở đây, anh lại đem giấy chứng nhận kết hôn ra ngay lúc này, anh đúng là có độc.”

“Ừ, anh có độc, em nói gì anh cũng được, thế nào cũng được, chỉ cần em không rời xa anh là được.”

Trong mắt Tiêu Túc như có ma chướng vậy, cậu ta vừa bị đẩy ra lại tiến sát vào, giống như một chú chó, liên tục quấn lấy Giang Tiểu Bạch.

Giang Tiểu Bạch cũng bó tay, hình như đây là lần đầu tiên cô trông thấy dáng vẻ này của Tiêu Túc.

“Sao trước đây em không phát hiện ra da mặt anh lại dày thế này nhỉ?”

“Anh không mặt dày rồi chẳng may em chạy mất thì làm thế nào? Anh đi đâu tìm tìm mẹ cho con anh, đi đâu tìm người anh thích như thế này?”

“Anh vừa nói gì cơ?” Giọng Giang Tiểu Bạch cao vút lên, chất vấn Tiêu Túc: “Lúc anh nói thích em thì không thể nói to lên một chút à, chẳng lẽ thích em là chuyện mất mặt lắm ư? Em biết ngay con người anh rất quá đáng, thích nói thì nói không thì thôi, bỏ đi, em cũng không muốn nghe. Được rồi, chuyện đã nói xong rồi, em phải ăn cơm tiếp…”

“Anh yêu em”

Giang Tiểu Bạch sững người, cô tưởng mình nghe nhầm, toàn thân cứng đờ tại chỗ.

Bốn bề im lặng, dường như chỉ còn lại hơi thở của hai người, Giang Tiểu Bạch một hồi lâu sau mới ngước nhìn Tiêu Túc, khó khăn lắm từ trong cổ họng mới thốt ra được âm thanh.

“Anh vừa… nói gì cơ?”

Cô bị Tiêu Túc kéo vào lòng, ôm chặt trong vòng tay, tai Giang Tiểu Bạch áp vào lông ngực cậu ta, nghe thấy nhịp tim của cậu ta truyền đến bên tai thật rõ ràng, truyền vào tai cô rồi truyền thẳng đến tim cô.

Giang Tiểu Bạch thấy toàn thân đang run rẩy, chỉ còn lại câu nói đó lặp đi lặp lại bên tai, khoé mắt cô âm ấm, hình như có thứ gì muốn thoát ra từ trong khoé mắt, hơi thở của cô cũng bắt đầu không nhịp nhàng.

Câu nói này, cô cảm thấy mình đã chờ đợi rất lâu rất lâu.

Đợi đến lúc cô sắp đánh mất sự tự tin thì cuối cùng cũng được nghe rồi.

“Chưa nghe rõ à? Thế thì anh lại nói thêm lần nữa” Đôi môi Tiêu Túc chầm chậm chuyển động, áp sát bên tai cô, khẽ thầm thì: “Anh yêu em”

Cuối cùng Giang Tiểu Bạch không nhịn được mà oà khóc thành tiếng.

“Thật ra từ rất lâu đã bắt đầu rồi, chỉ là lúc đó tự mình không hay biết, bỏ lỡ mất nửa năm, làm tốn mất thời gian nửa năm, là do anh không tốt”

“Đáng ra anh nên chấn chỉnh lại cảm xúc của mình sớm hơn, nói với em sớm hơn.”

Giang Tiểu Bạch không nói được nên lời, có lẽ là do tâm trạng quá kích động, đôi mắt đỏ ửng nhìn cậu ta, chỉ còn lại những giọt nước mắt lã chã rơi xuống.

Hai người đối mặt với nhau, Tiêu Túc đưa tay ra giúp cô lau nước mắt: “Xin lỗi, là do anh để em chịu ấm ức, đừng khóc nữa”

Mắt Giang Tiểu Bạch đỏ ửng, hít thở sâu mấy lần mới lấy lại được giọng nói.

“Sau này anh chỉ được yêu em, không được thích người khác nữa.”

“Đương nhiên.”

“Anh cũng không được nhìn người phụ nữ khác thêm giây phút nào”

“”“

Bất kể Giang Tiểu Bạch nói gì, Tiêu Túc đều gật đầu, sau đó anh kéo cô vào lòng: “Cả cơ thể và trái tim đều là của em, những chuyện trước kia sau này sẽ không xảy ra nữa đâu”

Sau đó Tiêu Túc giúp cô lau khô nước mắt: “Không giận nữa chứ, vậy có phải là nên đeo nhẫn cưới lên rồi không?”

Vì lần trước cãi nhau nên Giang Tiểu Bạch đã đem nhẫn cưới trả cho Tiêu Túc, đợi cô đi rồi Tiêu Túc mới phát hiện ra.

Sau đó Tiêu Túc vẫn luôn cất giữ, nửa năm nay đều không dám nhắc tới, lần này mới đem ra nói.

Nhắc đến nhẫn cưới, Giang Tiểu Bạch nhìn ngón tay trống trơn của mình, đưa về phía cậu ta, gật đầu.

Vốn dĩ cô tưởng cậu ta sẽ quay người đi lấy, ai ngờ một giây sau cậu ta đã lấy nhãn từ trong túi ra, xoay đầu liền đeo lên cho Giang Tiểu Bạch.

Giang Tiểu Bạch: “Anh… sớm đã có chuẩn bị rồi?”

Tiêu Túc khẽ ho một tiếng: “Chuẩn bị đầy đủ cả rồi, chỉ đợi em chọn thôi.”

“Thì ra em chọn gì anh đều không để tâm à?” Giang Tiểu Bạch liếc nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay, chau mày nhìn Tiêu túc.

“Đương nhiên không phải” Khát vọng sống của Tiêu Túc vô cùng mạnh mẽ, cậu ta nói: “Anh đương nhiên hi vọng em sẽ ở lại, nhưng lại không muốn miễn cưỡng em, anh không thể nhìn thấy em không vui vẻ.”

Nửa năm nay thời gian Giang Tiểu Bạch tươi cười khá nhiều, cho nên động lực của Tiêu Túc càng lớn hơn, nếu như nửa năm vừa rồi Giang Tiểu Bạch cứ rầu rĩ không vui, thì e rằng cậu ta còn không chịu nổi sớm hơn Giang Tiểu Bạch, may mà không xảy ra chuyện đó.

“Hừ, nói thì có vẻ ra dáng lắm”

Thật ra Giang Tiểu Bạch sớm đã mềm lòng rồi, thế nhưng ngoài mặt lại có chút ý muốn đối đầu với cậu ta, sau cùng cô nhìn Tiêu Túc có hơi căng thẳng, liền chủ động đưa tay ra ôm lấy cậu ta.

“Được rồi, anh không cần phải nghĩ ngợi thêm nhiều nữa, cứ để chúng ta tiếp tục ở cạnh nhau như vậy đi, chỉ cần sau này anh không ức hiếp em, chắc chắn em sẽ không nhắc đến chuyện li hôn”

Một buổi sớm yên bình, cảnh tượng hai người ôm lấy nhau, lắng nghe nhịp tim đối phương đập, đến hơi thở cũng dần dần trở nên nhịp nhàng.

Thực ra trước đây Giang Tiểu Bạch không phải chưa từng nghĩ đến việc rời xa cậu ta, chỉ là sau đó cô phát hiện ra mình vẫn còn yêu Tiêu Túc, cô không việc gì phải cố ý làm khó bản thân, cậu ta thay đổi thì cô tha thứ, chuyện chỉ đơn giản có vậy.

Cô cũng tin rằng sau này mỗi ngày sẽ trôi qua ngày một tốt đẹp hơn.

Hạnh phúc bình dị, quan trọng hơn tất cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play