Trong bữa cơm tối, Tiểu Nhan phát hiện có thêm một người nữa là Đường Viên Viên, bạn của Đậu Nhỏ.
Cô chủ của tập đoàn nhà họ Đường.
Tiểu Nhan nhìn khuôn mặt tròn vo của Đường Viên Viên thì cô không nhịn được mà cười nói: “Viên Viên, lâu rồi cô không gặp cháu rồi, không ngờ cháu vẫn tròn như thế đó?”
Đường Viên Viên bé nhỏ chớp chớp đôi mắt tròn xoe Tiểu Nhan. Làn da của cô ngày càng trắng nõn, ngồi bên cạnh Đậu Nhỏ thì trông cô như một nắm bông trắng muốt.
Đường Viên Viên nghe Tiểu Nhan trêu đùa với mình cũng không hiểu, chỉ biết mở đôi mắt to tròn nhìn cô cười vui vẻ.
Nụ cười này…
Tiểu Nhan đứng sửng sốt một chút rồi sau đó nhìn về phía Đậu Nhỏ đang ngồi bên cạnh cô bé, cậu cũng nở nụ cười ngây ngô.
Khoé miệng Tiểu Nhan không chịu được giật giật, cô nhớ rất rõ trước kia khi gặp Đường Viên Viên thì cô bé này luôn nở nụ cười hồn nhiên đáng yêu, nhưng vì sao khi cô bé này ở chung với Đậu Nhỏ không lâu đã trở nên ngốc nghếch như vậy.
Chẳng lẽ bệnh ngốc nghếch cũng có thể lây nhau sao?
Nhưng mà thời gian trôi quá nhanh, trước đây Đậu Nhỏ chỉ còn là một cậu bé chỉ có thể bế trên tay, nhưng trong nháy mắt cậu đã có thể tự ngồi một mình rồi.
Sau khi Hàn Mộc Tử nhờ Dạ Mạc Thâm đem hết đồ ăn đặt lên bàn, cô mới cởi áo khoác ra rồi ngồi xuống bàn ăn.
“Anh, Tiểu Nhan, buổi tối hôm nay do em tự mình xuống bếp nấu ăn nên hai người ăn nhiều một chút nhé.
Bởi vì Hàn Mộc Tử và Tiểu Nhan đã quen biết với nhau từ trước nên cô cũng gọi Tiểu Nhan là chị dâu như những gia đình bình thường khác mà gọi thẳng tên của Tiểu Nhan.
Dạ Mạc Thâm thấy vậy thì khó chịu xen vào một câu: “Lúc bình thường sao anh không thấy em tích cực như vậy hả? Anh trai của em vừa đến thì em đã xuống bếp nấu cơm”
Tiểu Nhan trừng mắt nhìn, cô không đợi Hàn Mộc Tử trả lời thì đã xen vào nói: “Em rể, Hàn Thanh lại không phải người ngoài, hơn nữa anh ấy lại còn là anh trai của Mộc Tử. Sao em rể vẫn thích ghen tuông như vậy chứ?”
Dạ Mặc Thâm nghe thấy lời Tiểu Nhan nói thì thay đổi sắc.
mặt, anh híp mắt lại nhìn về phía Tiểu Nhan. Nhưng Tiểu Nhan bị Dạ Mặc Thâm nhìn cũng không sợ hãi chút nào. Nếu là trước đây, cô không dám nhổ tóc trên đầu hổ thì bây giờ cô đã là chị dâu của Dạ Mặc Thâm rồi, cô còn gì phải sợ anh nữa?
Quả nhiên, Dạ Mạc Thâm chỉ dùng ánh mắt hung ác nhìn Tiểu Nhan một cái rồi một lúc lâu sau cũng không nói thêm gì nữa, thu ánh mắt lại.
“Được rồi, hai người đừng nói nữa, ăn cơm trước đi.” Đậu Nhỏ ngồi ở bên cạnh hai cô em gái, quan tâm cả hai suốt bữa ăn, gắp rau cho mấy cô bé. Đường Viên Viên mượn hoa hiến phật đem thịt viên Đậu Nhỏ gắp cho mình để vào bát của Giá Nhỏ, sau đó dịu dàng nói: “Em gái Giá Nhỏ, em ăn cái này nè”
Giá Nhỏ chớp chớp đôi mắt to tròn, cặp lông mi đen dài như hai cái cọ nhỏ. Cô cầm chiếc bát chuyên dụng bố mẹ mua cho để chống rơi trong tay, trên bát được vẽ nhân vật hoạt hình là động vật nhỏ. Giá Nhỏ nói ngắc ngứ: “Cám ơn chị Viên Viên”
“Không cần phải cảm ơn chị đâu. Giá Nhỏ cứ ăn từ từ đi”
Ba người ở chung cực kỳ hợp nhau.
Sau khi ăn cơm tối xong, Tiểu Nhan với Hàn Mộc Tử cùng đi vào trong bếp. Tiểu Nhan vừa giúp cô dọn dẹp vừa ô bé Đường Viên Viên kia cậu nghĩ như thế nào? Cậu muốn bồi dưỡng cô bé kia trở thành vị hôn thê tương lai của Đậu Nhỏ hả?’ Hàn Mộc Tử nghe thấy lời Tiểu Nhan nói thì ánh mắt nhìn về phía Tiểu Nhan như có chút kỳ quái.
“Sao có thể như thế được? Cô bé còn nhỏ như vậy. Hai đứa chỉ là bạn chơi thân với nhau thôi, huống hồ tớ cũng rất thích cô bé đó.”
“Tớ biết điều đó mà, nhưng lúc trước cậu không nghe mọi người nói rằng Dạ Mạc Thâm đang tìm bạn gái tương lai cho Đậu Nhỏ sao?”
“Ừm, ban đầu là thế, nhưng mà hai đứa còn nhỏ mà nên việc này tớ cũng không định tham dự vào. Dù sao, nói về chuyện tình cảm thì cậu cũng biết chứ? Người lớn không nên can thiệp vào mối quan hệ tình cảm của con cái. Nếu hai đứa chúng nó thật sự có duyên trở thành một đôi thì tớ cũng không ngăn cản. Ngược lại, hai đứa trẻ mà không thích nhau.
thì tớ cũng không thể ép buộc hai đứa nó ở chung một chỗ được. Cho nên tớ sẽ không nói gì cả, mối quan hệ giữa hai đứa khi lớn lên sẽ phát triển như thế nào thì đợi hai đứa lớn rồi tính”
Hàn Mộc Tử vặn vòi nước ra, nước chảy ra ào ào. Tiểu Nhan đặt chiếc đĩa đã được lau sạch bẩn xuống dưới vòi nước.
“Cậu nói đúng, nhưng mà đứa trẻ Viên Viên này ăn cái gì cũng không biết kiểm soát. Nếu cô bé quá béo thì cũng không tốt lắm đối với sức khoẻ đâu”
“Ừ” Hàn Mộc Tử đồng ý với Tiểu Nhan về quan điểm này: “Tớ cũng biết béo quá thì không tốt cho sức khoẻ. Tớ cũng nói với cô bé vài lần rồi. Mỗi lần nói thì cô bé đều cam đoan với tớ sẽ không ăn nhiều, nhưng mỗi khi cô bé nhìn thấy đồ ăn thì hai mắt lại sáng lên. Những gì tớ đã dặn cùng với lời cam đoan của nó với tớ đều ném ra sau đầu, chỉ biết cảm mặt mà ăn”
“Có lẽ là do cô bé còn quá nhỏ, chờ khi lớn thì chắc cô bé sẽ có thể khống chế được. Nếu cô bé không nhịn được thì khi cô bé đến nhà cậu, cậu đừng bày quá nhiều đồ ăn trước mặt cô bé nhé.”
“Ừ, ý kiến này của cậu khá hay. Về sau tớ sẽ nhớ kỹ”
Hai người vừa đứng rửa bát vừa nói chuyện, câu được câu không.
Đột nhiên, cửa phòng bếp bị mở ra. Hàn Thanh và Dạ Mạc Thâm cùng nhau đi vào trong bếp.
“Sao hai người lại vào đây?” Hàn Mộc Tử thấy hai người cùng nhau đi vào lại còn cởi áo vest ra, chỉ mặc mỗi áo sơ mi trăng, nên cô không hiểu gì mà hỏi.
Trên tay Tiểu Nhan vẫn còn dính một ít bọt xà phòng, cô cũng quay lại nhìn hai người đàn ông một cách khó hiểu.
Dạ Mạc Thâm xắn tay áo lên rồi đi đến phía trước nhận bát chưa rửa sạch sẽ trên tay Hạ Mộc Tử, nói: “Bên ngoài anh đã dọn dẹp xong rồi. Em đi ra ngoài ngồi nghỉ đi, chỗ này để anh làm nốt”
Khi Dạ Mạc Thâm nói với Hàn Mộc Tử thì Hàn Thanh ở bên cạnh cũng đang đứng bên cạnh chỗ rửa bát, cầm lấy tay Tiểu Nhan hứng vào vòi nước rửa sạch bọt trên tay rồi nhẹ nhàng nói với cô: “Ở bên ngoài người giúp việc cũng đã rửa sạch hoa quả rồi, em ra ngoài ăn đi. Đến tối thì chúng ta về nhà.
Cứ như vậy, hai người phụ nữ vừa mới vào bếp rửa bát thì đã bị hai người đàn ông của mình đuổi ra khỏi phòng ngồi chơi.
Sau khi ra khỏi phòng, Tiểu Nhan với Hàn Mộc Tử hai người hai mặt nhìn nhau.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Không biết. Hai người này giống như đổi tính vậy, còn muốn xuống bếp rửa bát nữa chứ?”
“Bình thường anh ấy ở nhà có rửa bát không?”
“Không rửa đâu, đều là người giúp việc rửa đấy”
“Ở nhà bọn tớ cũng vậy”
Nói xong, hai người cùng im lặng. Rốt cuộc hôm nay đầu óc hai người kia nhảy số sao? Hay hôm nay do người rửa bát là các cô cho nên hai người đàn ông này mới có ý định tự thân đi rửa bát hộ?”
Nghĩ đến điều này, Hàn Mộc Tử mím đôi môi đỏ mọng lại: “Mặc kệ hai người đó đi. Hai người đó muốn rửa bát thì cứ để cho hai người họ rửa đi. Chúng ta cứ thoải mái mà chơi với bọn trẻ”
“ừ”
Chỉ có điều hai người phụ nữ không biết rằng, sau khi hai người ra khỏi phòng bếp thì Dạ Mạc Thâm lại cười giễu cợt hai tiếng.
“Tôi vào đây rửa bát cho vợ mình, anh vào đây tham gia náo nhiệt làm gì?”
Nghe thấy lời anh nói, Hàn Thanh lạnh lùng liếc nhìn anh một cái rồi mới nhắc nhở anh: “Chỗ này không chỉ có vợ của cậu ở đây mà cả vợ của tôi cũng ở đây, thậm chí còn có cả em gái của tôi ở đây nữa”
Dạ Mạc Thâm khẽ cười một tiếng: “Vậy thì thế nào? Chung quy lại thì em gái cũng chẳng thể nào sánh bằng vợ nhà mình được”
“Còn nữa, tương lai về sau cậu phải lễ phép với chị dâu mình một chút.”
Dạ Mạc Thâm: “???”
“Nếu không thì tôi sẽ tìm cớ để cho Mộc Tử về nhà mẹ đẻ nhiều hơn một chút”
Dạ Mạc Thâm nghe Hàn Thanh nói vậy thì muốn nhảy lên đánh anh ta một trận. Anh cười có chút hung dữ, một lát sau lại cố gắng nhịn xuống để cho bản thân tỉnh táo lại.
“Hẳn là anh cũng biết vợ anh rất cưng Đậu Nhỏ đúng không?”
Hàn Thanh nhíu mày lại.
“Dù sao thì lúc vợ anh chưa có con, Đậu Nhỏ đã đến nhà anh sống nhiều năm như vậy rồi. Anh nói xem nếu tôi để cho Đậu Nhỏ dẫn theo Đường Viên Viên đến nhà anh ở thì anh thấy thế nào?”
Khoé mắt Hàn Thanh giật giật, nheo mắt lại nhìn về phía anh. Ánh mắt hai người nhìn chằm chằm nhau hồi lâu như dao kiếm đang đấu nhau trên không trung. Một lát sau, hai người đồng thời rời ánh mắt sang chỗ khác, dừng cuộc chiến lại!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT