Tiểu Bạch, đừng rời khỏi anh nữal Nếu cô ấy lại tiếp tục bỏ cậu ta mà rời đi, thì Tiêu Túc sợ bản thân sẽ không chịu nổi. Nửa năm nay, Tiêu Túc sống như một người không có linh hồn, mỗi ngày ngoại trừ việc phải đi làm thì Tiêu Túc còn phải nuôi con, nếu không phải cậu ta có tia hy vọng chống đỡ bản thân từ những lời nói của Hàn Mộc Tử trước đây thì Tiêu Túc đã muốn đi tìm Tiểu Bạch, tìm cô ấy trở về đây, nhưng Tiêu Túc lại lo lắng sau khi tìm được cô ấy thì Tiểu Bạch lại giống với ngày trước phản kháng anh, sau đó vẫn đề giữa hai người lại như trước không giải quyết được.
Vì vậy, Tiêu Túc chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Trước đó, mợ đã nói với cậu ta là Tiểu Bạch có trở về hay không còn phải xem tình cảm của cô ấy đối với cậu ta như thế nào, Tiêu Túc đã nghĩ bản thân không đợi được Tiểu Bạch về, nhưng không ngờ là cậu ta thật sự chờ đợi được rồi.
Tiểu Bạch của cậu ta đã trở về rồil Giống như lời mợ nói với cậu ta rằng Tiểu Bạch rời khỏi cậu ta là để muốn suy nghĩ thật kĩ về mối quan hệ giữa hai người, bây giờ đã nghĩ xong cho nên cô ấy đã trở về rồi.
Nếu cô ấy đã trở lại thì Tiêu Túc sẽ không cho cô ấy cơ hội nào để rời khỏi mình nữa.
“Anh buông tay tôi ra.” Giang Tiểu Bạch dùng sức hất tay Tiêu Túc ra, cả người cô ấy dùng hết sức để thoát khỏi Tiêu Túc: “Anh buông tôi ra, Tiêu Túc anh là cái đồ khốn nạn, về sau tôi không cần phải quan tâm đến anh nữa, anh dám cùng người phụ nữ khác ở chung một chỗ, cô ta là gì của anh? Cô ta có phải là người yêu mới của anh không?”
Ban đầu, Tiêu Túc hơi sững sờ nhưng sau đó lại nhanh chóng phản ứng lại, vừa nãy, có lẽ do cậu ta giúp đỡ một đồng nghiệp nữ khiến Tiểu Bạch nhìn thấy.
Trong lòng Tiêu Túc nhịn không được chửi thầm bản thân một câu, sớm biết cô ấy ghen thì cậu ta đã không lo chuyện bao đồng xen vào việc của người khác rồi, chuyện của người ta thì có liên quan gì đến cậu ta đâu?
Nghĩ vậy, Tiêu Túc vội vàng giải thích với Tiểu Bạch: “Không phải như em nghĩ đâu, người phụ nữ đó là một đồng nghiệp trong công ty anh mà thôi, hôm nay cô ấy bị thương ở chân nên anh mới đỡ cô ấy lên xe ngồi mà thôi”
“Bị thương ở chân sao?Anh lại lấy cớ là bị thương ở chân, sao anh có nhiều người bị thương ở chân phải giúp đỡ người ta thế? Vậy bây giờ anh đi giúp đỡ cô ta đi, anh đừng có mà ôm tôi nữa, mau buông tôi ra”
Đối mặt với sự giấy dụa của cô ấy, Tiêu Túc không những không buông ra mà ngược lại còn siết chặt người cô ấy vào trong lòng mình hơn như muốn hoà tan người cô vào trong lòng cậu ta.
Trên đường người đến người đi đông đúc, tự nhiên trên đường có một cặp đôi đứng cãi cọ khiến mọi người nhìn thấy mà giật mình, có người thì đứng lại quan sát hai người, có người thì lắc đầu rồi đi tiếp.
“Anh sẽ không buông em ra, nếu em đã trở về rồi thì anh sẽ không thể để cho em rời bỏ anh đi tiếp được, những ngày như thế này anh đã chịu đựng đủ rồi!”
Vừa nói xong, Tiêu Túc đã giữ cằm Tiểu Bạch lại và hôn xuống không chút để ý đến cô ấy lẫn hoàn cảnh xung quanh.
Ở chỗ ngã tư luôn có người qua lại như vậy mà Tiêu Túc cứ như vậy không để ý đến ai hôn Tiểu Bạch. Nỗi đau khổ nhớ nhung cô ấy trong nửa năm tất cả đều phát tiết trong nụ hôn này. Tiêu Túc hôn sâu khiến khí thế của Tiểu Bạch mất hết. Tiêu Túc cạy hàm răng của cô ấy ra rồi chui vào.
Mặc dù nửa năm không được coi là dài, nhưng nụ hôn của Tiêu Túc đối với cô ấy vẫn quen thuộc như cũ. Cậu ta vẫn có thể dễ dàng tìm được điểm mẫn cảm của Tiểu Bạch. Lúc đầu, Giang Tiểu Bạch kháng cự lại nụ hôn này nhưng đến cuối cùng cô ấy vẫn dần buông xuống, dựa vào người Tiêu Túc.
Những người vốn đứng vây xung quanh còn đang nghĩ đến cặp đôi này sẽ cãi nhau. Bởi vì nghe cuộc đối thoại giữa hai người cũng có thể suy nghĩ đến bộ phim đang xảy ra là mối tình tay ba. Vì thế, có một cô gái không nhịn được nhanh chóng lôi điện thoại ra quay và chụp ảnh.
Kết quả là sau khi quay xong, các cô gái đều đen mặt khi nhìn vào máy ảnh.
Đấy là chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Mọi người chỉ muốn nhân dịp nghỉ ngơi đi dạo phố mà lại phải ăn cơm chó như thế này. Thế giới này chắc chắn điên rồi!
Tiêu Túc vừa hôn Giang Tiểu Bạch xong thì cậu ta đã bị cô ấy cho một cái tát vào mặt.
Bốp…
Một số ít người đứng vây quanh xem còn đang nghĩ rằng bọn họ bị nhét thức ăn cho chó nhưng lại không nghĩ tới cô gái này lại không vẫn không dừng lại, mấy người đều là những kẻ chuyên hóng chuyện phiếm.
“Anh cũng chỉ làm được như thế này thôi sao?” Ánh mắt Giang Tiểu Bạch lạnh lùng nhìn Tiêu Túc. Lúc trước, cô ấy bị say rượu lên mới bị giữ lại hôn như vậy còn bây giờ người đã tỉnh rượu được bảy tám phần rồi.
Đây là lần đầu tiên mà cô ấy có thể tỉnh táo nhất sau khi uống rượu.
Ngay từ đầu, khi cô ấy đến đây muốn tìm Tiêu Túc một chút để xem dạo này cậu ta sống như thế nào, muốn xem những ngày cậu ta để mất đi cô ấy thì cậu ta vẫn sống như trước hay là trở nên đau khổ vì tình.
Sau đó, cô ấy lại thấy Tiêu Túc đang đỡ một người phụ nữ đi ra từ công ty lên xe taxi.
Cô ấy rời khỏi Tiêu Túc nửa năm, cậu ta còn không có đi tìm cô ấy mà lại đi giúp đỡ một người phụ nữ là đồng nghiệp trong công ty. Tiêu Túc đã như thế sao cô ấy có thể ngày đêm nghĩ về cậu ta chứ?
Cô ấy cảm thấy bản thân đúng là buồn cười hết mức có thể.
Tuy rằng hôm nay cô ấy đã uống rất nhiều rượu nhưng Giang Tiểu Bạch biết chưa bao giờ người cô ấy có thể tỉnh táo được như lúc này.
Cô ấy đứng thẳng người lại, ánh mắt nhìn Tiêu Túc như người từ trên cao nhìn xuống.
“Nụ hôn vừa rồi là nụ hôn cuối cùng tôi dành cho anh, Tiêu Túc, hôm nay chúng ta kết thúc ở đây.”
Nói xong, Giang Tiểu Bạch liền xoay người rời đi.
Cô ấy đi chưa được mất bước, không ngoài dự đoán Tiêu Túc nhanh chóng chạy đuổi theo cô ấy.
“Chúng ta kết thúc vì vừa này em nhìn thấy cảnh đó sao? Anh có thể giải thích cho em. Anh cùng người phụ nữ kia không có mối quan hệ gì, cô ấy chỉ là đồng nghiệp trong công ty anh, mà anh cũng chỉ thuận tay giúp đỡ cô ấy mà thôi.”
Giang Tiểu Bạch lau nước mắt đang chảy trên mặt, nét mặt cô ấy lạnh lùng đi về phía trước không quan tâm đến Tiêu Túc đang đuổi theo sau.
Cậu ta thấy cô ấy không trả lời vấn đề mình hỏi thì Tiêu Túc chỉ có thể vội vàng giải thích tiếp:” Những gì anh nói với em đều là sự thật, lúc vào thang máy người đồng nghiệp đó bị trẹo chân nên anh mới đỡ cô ấy lên xe, về sau anh cũng không xen vào chuyện của người ta nữa, vừa rồi em cũng thấy rồi mà”
Giang Tiểu Bạch vẫn không quan tâm đến Tiêu Túc. Tiêu Túc rơi vào đường cùng chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Em về đây lúc nào vậy?
Vì sao em không nói với anh một tiếng, đến lúc đó anh sẽ đi đón em?”
Đón cô?
Giang Tiểu Bạch nghe Tiêu Túc nói như vậy thì trong lòng cô ấy cười khinh thường một tiếng, cô không trả lời cậu ta mà chỉ hỏi: “Con của tôi đâu?”
Giang Tiểu Bạch chủ động hỏi cậu ta là con mình đâu khiến Tiêu Túc cực kỳ vui vẻ nhanh chóng trả lời:”Con đang ở nhà, em có muốn nhanh chóng về nhà gặp con không?”
“Ừ” Giang Tiểu Bạch lạnh lùng gật đầu đồng ý giống như người phụ nữ khóc lóc bỏ chạy vừa nãy không phải là cô ấy vậy.
Lúc sau, Tiêu Túc đưa Giang Tiểu Bạch về đến nhà thì Lương Nha Hoà đang ở cùng với cậu bé, bà nghe thấy tiếng mở cửa tưởng là Tiêu Túc tan làm vê nhà. Nửa năm nay, cơn tức giận của bà ấy với đứa con trai này rất nặng lên khi cậu ta về nhà thì bà ấy không muốn nhìn thấy mặt của đứa con trai bất hiếu này.
Vì thế, khi bà ấy nghe thấy tiếng cửa nghĩ Tiêu Túc đã đi làm vê nên Lương Nha Hoà đứng lên thu thập đồ đạc chuẩn bị đi về.
Kết quả, bà ấy vừa đi đến cửa nhà thì phát hiện người bước vào là...
“Tiểu Bạch?” Khi Lương Nha Hoà nhìn thấy Giang Tiểu Bạch còn nghĩ hai mắt minh có vấn đề, nếu không sao có thể nhìn thấy cô ấy xuất hiện trước cửa nhà chứ?
Tiểu Bạch không nghĩ tới chạm mặt với Lương Nhã Hoà nên giật mình một lát rồi nhanh chóng hoàn hồn gọi: “Mẹ”
Lương Nha Hoà nghe thấy tiếng Tiểu Bạch gọi mẹ kia thì hốc mắt bà nhanh chóng đỏ lên. Bà đứng ở cửa nữa ngày cũng không biết nên phản ứng như thế nào nên chỉ biết đứng đực ra ở cửa đỏ mắt nhìn cô ấy.
Lúc trước, Giang Tiểu Bạch vừa mới khóc xong, bây giờ cô ấy lại muốn rơi nước mắt. Cô ấy cố gắng nhìn cảm giác xúc động muốn khóc xuống nhanh chóng bước đến: “Mẹ, con trở về muốn gặp con trai mình, đứa bé đâu rồi ạ? Thằng bé đang ngủ hả mẹ?”
Lúc này, Lương Nha Hoà mới phản ứng lại được, bà vội vàng lau nước mắt trên khoé mắt rồi nhanh chóng gật đầu.
“Nó vừa mới ngủ say thôi, bây giờ đang ngủ ở trong phòng của mình, con như thế nào.. “
“Vậy mẹ đi cùng còn gặp thằng bé một chút được không?”
“Được”
Sau đó, Lương Nha Hoà đi cùng với Giang Tiểu Bạch đến phòng ngủ để xem cậu bé.
Đã nửa năm rồi cô ấy không gặp con trai, đứa nhỏ đã không còn dáng vẻ như lúc trước Giang Tiểu Bạch nhìn thấy. Mặc dù những đặc điểm cơ bản trên mặt vẫn giống nhưng đã dần dần thay đổi. Hơn nữa, cô ấy nhìn con trai mình trong có vẻ người có da có thịt khoẻ mạnh hơn lúc trước.
Tiêu Túc đứng ở cửa phòng không bước vào.
Giang Tiểu Bạch nhìn thấy sự ngoan ngoãn trên mặt con trai khi ngủ thì ngay cả ánh mắt của cô ấy cũng dần trở nên dịu dàng hơn: “Đứa bé đã được đặt tên chưa mẹ?”
Lương Nha Hoà lắc đầu nói:” Đứa bé chưa đặt tên đâu, Tiêu Túc nói chờ con về rồi mới đặt”
Lương Nha Hoà nói Tiêu Túc muốn chờ Giang Tiểu Bạch về rồi mới đặt tên cho con trai sao? Vậy nói cách khác, Tiêu Túc có ý muốn đợi cô ấy trở về sao?
Nhưng mà, nếu cậu ta muốn đợi cô ấy về thì sao cậu ta không chờ đợi cô ấy cho đến khi cô ấy về chứ? Vì sao, Tiêu Túc lại có thể để cho cô ấy bắt gặp một cảnh tượng như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT