Giang Tiểu Bạch căn bản không đẩy được cậu ta, chỉ có thể để mặc cho cậu ta hết lần này đến lần khác tiến vào miệng cô, cà cà răng của cô.

Lúc nãy, khi cậu ta đến gần cô đã ngửi thấy mùi khói rất nồng, bây giờ hôn thế này, cô mới cảm nhận được rõ ràng cậu ta đã hút bao nhiêu.

Không biết là đã qua bao lâu, cuối cùng Tiêu Túc cũng buông cô ra, xoa xoa cái trán của cô, nhìn cô thật lâu.

“Đi đu, anh sẽ vĩnh viễn ở chỗ này chờ em trở về, bao lâu cũng được”

Nói xong, Tiêu Túc thả cô ra, thậm chí đẩy cô đến cửa kiểm tra an ninh, lúc đầu Giang Tiểu Bạch cho là cậu ta sẽ không muốn để cho mình rời đi, thì ra chỉ là nụ hôn chia tay thôi sao?

“Đừng quay đầu, nếu như em không còn muốn trở lại bên cạnh anh thì đừng cho anh hi vọng.”

Khi nói xong câu này, hai con mắt của Tiêu Túc cũng đỏ lên.

Một người đàn ông cứ như vậy mà nhìn Giang Tiểu Bạch đến đỏ cả vành mắt ở nơi đông người qua lại này.

Trong lòng của Giang Tiểu Bạch giống như có ngàn vạn cây kim đâm vào, trước khi nước mắt rơi xuống, cô quay đầu tiến vào cửa kiểm tra.

Sau một loạt các thủ tục kiểm tra, vẫn luôn có một ánh mắt chăm chút nhìn cô, nhưng từ đầu đến cuối Giang Tiểu Bạch chưa từng quay đầu lại.

Cô kéo cái va ly đã được kiểm tra xong đi vào.

Từ bóng lưng, từ góc độ của Tiêu Túc, cô đi rất dứt khoát, rất quyết tâm, không có một chút lưu luyến nào.

Cho nên không hề nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Giang Tiểu Bạch, đừng nói đến Tiêu Túc không muốn để cho cô quay đầu, chính cô cũng không dám quay đầu.

Sau khoảng thời gian ở chung, tình cảm của cô đối với Tiêu Tức đã sâu đậm đến một mức nhất định, lúc đưa ra quyết định rời đi này cô cũng đau thấu tim gan.

Nhưng mà, cô cảm thấy nếu mình không rời đi thì có một số việc cô sẽ không bao giờ nghĩ ra.

Cô không muốn vì đứa bé mà luôn chịu đựng, cô tin Tiêu Túc là người có trách nhiệm, sẽ nuôi dưỡng đứa bé rất tốt.

Cô chính là một người mẹ nhẫn tâm.

Giang Tiểu Bạch kéo va ly, bước chân đi rất nhanh, khi đi ngang qua ánh mắt kỳ quái của người đi đường, cô cũng không có tâm tư mà để ý, rất nhanh đã tìm được chỗ ngồi đợi, sau đó cô đi vào toilet điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Sau khi điều chỉnh tốt, Giang Tiểu Bạch võ vỗ gương mặt của mình, cố gắng nở nụ cười nhìn tấm gương.

Không có gì, anh ấy không yêu mình, mình rời đi là được, cô thoải mái như thế, đây là chuyện rất vui vẻ.

Nếu như anh ấy không yêu mình, mình còn cưỡng ép ở lại bên cạnh anh ấy để bị khi dễ, đây mới là đồ ngốc!

Nhìn đi Giang Tiểu Bạch, mày phải dũng cảm lên.

Sau khi động viên bản thân, cuối cùng tâm trạng của Giang Tiểu Bạch mới khá hơn một chút, lúc này cô mới kéo va ly ra ngoài ngồi đợi máy bay.

Mà ở bên kia…

Tiêu Túc đẩy cửa phòng ra, vốn muốn đi đến phòng của đứa bé nhìn một chút, ai biết vừa vào cửa đã phát hiện đèn trong phòng sáng trưng, Lương Nha Hòa và Đỗ Tiêu Vũ đều ngồi ở chỗ đó, ánh mắt hai người đều hồng hồng, hiển nhiên là vừa mới khóc xong.

Ba người nhìn nhau một chút, Lương Nha Hòa đột nhiên đứng dậy, vừa đánh vừa mắng Tiêu Túc.

“Cái đồ vô dụng này, mẹ sinh mày ra có tác dụng gì chứ, ngay cả vợ của mình cũng không giữ được, vậy mày còn có thể làm gì?”

Đối mặt với Lương Nha Hòa đánh mắng, Tiêu Túc không đánh trả, cũng không chống cự, từ đầu đến cuối cứ đứng ở đó như một khúc gỗ, để mặc cho người khác vừa đánh vừa mắng.

Cuối cùng vấn là Đỗ Tiêu Vũ nhìn không nổi nữa, tiến lên kéo Lương Nha Hòa: “Được rồi, đừng tức giận nữa, Tiểu Bạch đã đi rồi, bây giờ cho dù đánh chết nó thì cũng không có chút tác dụng gì cả”

“Sao lại không có chút tác dụng nào chứ, tôi đánh chết nó tôi có thể hả giận, thằng nhóc này thật sự là làm tôi quá thất vọng”

“Được rồi!” Giọng nói của Đỗ Tiêu Vũ nặng mấy phần, kéo bà sang một bên: “Đừng thế này nữa, mặc dù Tiêu Túc là con của bà, nhưng bà cũng không thể đánh mắng nó như thế này, bỏ đi. Huống chỉ trong chuyện này, Tiểu Bạch rời đi cũng không phải hoàn toàn không sai, nhưng bọn trẻ đã có lựa chọn của mình, vậy thì chúng ta cứ để yên cho bọn chúng thực hiện lựa chọn của mình đi”

Nói đến đây, Đỗ Tiêu Vũ dừng lại một chút, rồi chậm rãi mở miệng: “Cũng giống như lúc trước chúng ta đi coi bói vậy, bọn chúng vẫn muốn kết hôn, bây giờ cũng như vậy, tôn trọng suy nghĩ của bọn trẻ đi”

Lương Nha Hòa bị bà nói trúng, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì, chỉ có thể bất lực nhắm mắt lại.

Đứa bé trong phòng đột nhiên lớn tiếng khóc, hơn nữa còn khóc vô cùng dữ dội, Lương Nha Hòa và Đỗ Tiêu Vũ nhanh đi dỗ đứa bé, để lại một mình Tiêu Túc đứng yên tại chỗ.

Trước đó có Lương Nha Hòa níu lấy cổ áo của cậu ta, cậu ta mới có thể đứng vững được, sau khi bà rời đi, cậu †a dựa vào vách tường, vô lực ngã xuống.

Tiểu Bạch đi… đi thật rồi.

Cô rời khỏi cậu ta rồi, sau này còn có thể trở về sao?

Tuy rằng cậu ta nguyện ý chờ, nhưng mà cậu ta có thể chờ đến mức đó sao?

Tiêu Túc nhắm mắt lại, tim như bị xé thành nhiều mảnh nhỏ, trước mắt hiển hiện lại quá khứ cùng với Giang Tiểu Bạch, một chút hình ảnh dư thừa của người khác cũng không có.

Thì ra trái tim của cậu ta đã sớm bị cô gái hào phóng đó chiếm hết chỗ rồi, chỉ là cậu ta không biết mà thôi, cứ ngơ ngơ ngác ngác, không nghiêm túc nói với cô.

Nếu như chuyện này xảy ra một lần nữa, cậu ta sẽ còn đưa ra lựa chọn thế này sao?

Ý nghĩ như vậy cứ vòng qua vòng lại trong đầu Tiêu Túc, cực kì đau khổ.

Cứ như vậy nhịn một đêm, Đỗ Tiêu Vũ nấu cháo, gọi cậu ta đi ăn.

“Cảm ơn mẹ nhưng con không đói bụng” Tiêu Túc uyển chuyển từ chối Đỗ Tiêu Vũ, rồi đứng dậy đi vào phòng của mình.

“Tiêu Túc, con dừng lại!” Đỗ Tiêu Vũ trực tiếp gọi cậu ta lại: “Bây giờ con là muốn không ăn không ngủ sao? Con thế này xứng với Tiểu Bạch không?”

Nghe vậy, bước chân của Tiêu Túc dừng lại, không tiếp tục đi về phía †rước nữa.

“Bây giờ Tiểu Bạch đã đi rồi, con còn không tỉnh táo lại, làm sao chăm sóc đứa bé? Nó để đứa bé lại, chính là hi vọng con có thể chăm nó thằng bé thật tốt”

Đỗ Tiêu Vũ hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Mẹ biết, là mẹ của Tiểu Bạch, nói ra lời này có chút ích kỷ, nhưng mà Tiểu Bạch là con gái của mẹ, mẹ rất hiểu nó, nó sẽ không vô duyên vô cớ mà làm ra chuyện gì quá đáng, nó rời khỏi con nhất định là có nguyên nhân, còn về phần đó là nguyên nhân gì mẹ không muốn xen vào”

Lời nói này đã đi vào lòng cậu ta.

Hoàn toàn chính xác, Tiểu Bạch rời đi là có nguyên nhân, là lỗi của cậu ta.

“Thật có lỗi, là do con không tốt”

“Vậy bây giờ con đang làm cái gì đấy? Lúc trước mẹ có nói với Tiểu Bạch về chuyện xem bói, nhưng con bé này kiên quyết muốn gả cho con, từ nhỏ đến lớn mẹ chưa từng thấy nó cố chấp muốn làm chuyện gì, kết quả thì sao? Mẹ cho rằng nó đã tìm được hạnh phúc, ai biết được hai người các con vừa mới kết hôn không lâu thì đã xảy ra chuyện như vậy, con nói thật đi, có phải con đã làm chuyện có lỗi với Tiểu Bạch rồi hay không?”

Thấy mẹ vợ chất vấn, Tiêu Túc gần như không trả lời được vấn đề này.

“Không trả lời được hay là không muốn trả lời?”

Tiêu Túc cũng không nói tiếp.

“Nếu như cái gì con cũng không nói được, vậy bây giờ con liền ăn cho mẹ, sau đó đi nghỉ ngơi, tỉnh táo lại.

Tính cách của con gái mẹ mẹ biết rất rõ, chờ đến khi nó nghĩ thông suốt rồi, có lẽ sẽ trở về.”

Nghe đến đây, hai mắt của Tiêu Túc sáng lên: “Thật sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play