Vậy nên, cô chỉ mím môi, không nói gì cả. "Sao thế?”
Thấy cô bé một lúc lâu vẫn không nói lời nào, Đậu Nhỏ còn nghĩ rằng là bởi vì cô bé đang không được vui, vì vậy liền hỏi cô bé: "Có phải tại vì vừa nãy anh mắng em, nên em không vui phải không?"
"Không phải vậy đâu." Đường Viên Viên lắc đầu lia lịa, chọc chọc ngón tay, nhỏ giọng nói: "Thật ra thì hôm nay em đến để tìm anh chứ không phải là tới để ăn uống gì cả."
Nghe đến đây, Đậu Nhỏ cũng hiểu được ý của cô bé.
“Anh biết rồi, là anh muốn mời em đến đây ăn chứ không phải là em từ mò tới đây ăn. Anh nói vậy có đúng không?”
Đường Viên Viên vẫn luôn thích đồ ăn ngon, ngay lúc này, nước miếng cũng muốn chảy ra, cô bé ngẩng đầu lên, gò má đỏ bừng: “Vậy thì, hôm nay em muốn ăn kem lỵ, có được không?”
"Đương nhiên là được rồi."
"Cám ơn anh."
Sau đó, Đậu Nhỏ lập tức dẫn Đường Viên Viên đi ăn kem lỵ, chờ đến khi tới buổi tối, bà Đường mới đến đón Đường Viên Viên về nhà.
Ngày hôm sau, Đường Viên Viên cũng ầm ĩ đòi tới. Cuộc sống sau này, Đường Viên Viên hoàn toàn có thể được coi như một nửa con gái của nhà họ Hàn, mỗi ngày đến, trở nên vô cùng quen thuộc với người trong nhà họ Hàn.
Ngay cả Mạc Thâm cũng rất thích đứa nhỏ này.
Đương nhiên, để nói về lý do thích, chính là vì cô bé vẫn luôn quấn lấy Đậu Nhỏ, Đậu Nhỏ phải chơi cùng cô bé, giúp anh giảm bớt được rất nhiều phiền phức
Mặc dù lần trước hai vợ chồng đã bàn bạc xong, nhưng mà Mạc Thâm vẫn lo lắng rằng Mộc Tử sẽ suy nghĩ nhiều, vì vậy vào những lúc rảnh rỗi vẫn sẽ đến tìm Mộc Tử để chứng minh sự trong sạch của mình.
"Mặc dù ban đầu là do anh đưa cô bé đến, nhưng mà sau này chúng ở với nhau cũng khá tốt, cũng không phải là anh có ý gì.”
Hàn Mộc Tử biết anh muốn nói điều gì: “Em cũng đâu có nói là có vấn đề, sao anh lại phải vội vàng tự chứng minh bản thân mình trong sạch rồi?"
"Anh sợ rằng nếu như không nói rõ, đến lúc đó em lại phải tức giận thôi.”
Nhớ tới dáng vẻ tức giận của Hàn Mộc Tử đêm hôm đó, Dạ Mạc Thâm thực sự vô cùng sợ. Trước đó, cả hai người họ đều đã phải trải qua quá nhiều khó khăn, để có được cuộc sống yên bình như bây giờ quả thực không dễ dàng gì.
Anh hy vọng cả đời này, hai vợ chồng họ sẽ mãi mãi không có bất cứ một cuộc cãi vã nào cả.
Cho dù có, anh cũng sẽ nhường nhịn cô, lúc nào cũng để cô là người thắng.
“Thực sự là em không tức giận gì cả. Mặc dù có những lúc không vui nhưng chỉ là trong chốc lát thôi. Bây giờ nhìn dáng vẻ của Đậu Nhỏ cũng rất tốt. Trước đó em từng hỏi con, con nói rất thích cô bé mũm mĩm này, sẽ yêu thương và chăm sóc con bé như là em gái mình.”
Từ sau khi Từ Tiểu Nhan sinh con, Hàn Thanh chạy qua chạy lại từ công ty tới nhà, cả ngày ngủ không đủ giấc. Mặc dù Tiểu Nhan cảm thấy đau lòng cho anh ấy, nhưng từ đầu đến cuối, Hàn Thanh chưa bao giờ tự thấy đau lòng cho bản thân mình, kết quả vẫn là khiến bản thân trở nên mệt mỏi.
Hôm nay, trong lúc họp, sắc mặt cũng rất kém, Tô Cửu nhìn thấy sắc mặt của anh ấy không tốt, bèn chủ động hỏi.
"Tổng giám đốc Thanh, sắc mặt của anh không được tốt cho lắm. Anh có muốn cho dừng cuộc họp lại không, để tôi đỡ anh đi nghỉ ngơi một lát?”
Hàn Thanh khẽ lắc đầu: "Không cần đâu."
Những người khác cũng phát hiện ra sắc mặt của Hàn Thanh không được tốt, rối rít ân cần hỏi thăm sức khỏe của anh ấy.
"Tổng giám đốc Thanh, thật sự không cần cho dừng cuộc họp lại hay sao? Lúc nào cũng có thể cho mở lại cuộc họp mà, sức khỏe của anh vẫn quan trọng hơn cả.”
"Đúng vậy đấy Tổng giám đốc Thanh, sắc mặt của anh nhìn rất kém, nếu không thì, anh cứ đến bệnh viện trước đi, còn lại cứ giao cho chúng tôi là được rồi. Chờ cho đến khi có kết quả, khi đó chúng tôi sẽ báo cáo lại cho tổng giám đốc."
Tất cả mọi người đều nhìn Hàn Thanh đầy lo lắng, Hàn Thanh ho nhẹ, lấy tay che ở trước miệng của mình.
"Không sao đâu, tiếp tục cuộc họp thôi."
Thấy mọi người vẫn cứ nhìn chằm chằm anh ấy, Hàn Thanh không thể làm gì khác, chỉ có thể nói: "Sức khỏe tôi thế nào tôi tự biết, tiếp tục thôi."
Chờ cuộc họp kết thúc, Hàn Thanh quay trở lại phòng làm việc, ngồi trên ghế salon, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc.
Nghỉ ngơi khoảng chừng một tiếng, anh ấy lại ngồi dậy, tiếp tục công việc.
Làm việc một lúc, anh ấy cảm thấy trước mắt của mình giống như xuất hiện ảo ảnh. Hàn Thanh nhận thấy được rằng tình trạng có vẻ nghiêm trọng, cảm thấy rằng trước khi công việc kết thúc phải đi đến bệnh viện.
Nếu không, nếu cứ tiếp tục như vậy, đến lúc có chuyện gì xảy ra thì anh ấy cũng không thể làm được gì nữa.
Không làm được gì thì cũng không sao, nhưng mà Tiểu Nhan sẽ lo lắng cho anh ấy.
Nghĩ tới đây, Hàn Thanh lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc, đi được nửa đường, Tô Cửu lại không nhịn được đành đi vào để nhắc nhở anh ấy: "Tổng giám đốc Thanh, anh cảm thấy như thế nào rồi? Anh thật sự không cần nghỉ ngơi một chút sao?
"Ừ, hôm nay tôi tan làm sớm, có chuyện gì ngày mai chúng ta tiếp tục nói."
Tô Cửu vô cùng lo lắng, nghe thấy anh ấy nói muốn tan làm sớm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ta còn chuẩn bị gọi điện thoại cho Tiểu Nhan, nhờ Tiểu Nhan khuyên nhủ anh ấy.
Bây giờ thì lại không cần nữa rồi.
"Tổng giám đốc Thanh, tôi nghĩ, tốt nhất anh vẫn nên đi đến bệnh viện một chuyển."
"Ừ,"
"Nếu không thì để tôi lái xe đưa anh đi nhé?"
"Cái hợp đồng này vẫn chưa xử lý xong, cô xử lý đi, tôi sẽ tự lái xe đi."
"Vậy cũng được."
Tô Cửu không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy hợp đồng từ trong tay Hàn Thanh, dặn dò lại lần nữa: "Tổng giám đốc Thanh nhất định phải chú ý an toàn. Nếu như anh cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, phải gọi điện thoại ngay cho tôi, không cần phải tiếp tục lái xe đâu nha."
"Cám ơn cô."
Sau khi Hàn thanh rời đi, Tô Cửu cũng bắt đầu xử lý vấn đề hợp đồng. Mà vào thời điểm này, Tiểu Nhan đang đi đến siêu thị.
Ở nhà, La Tuệ Mỹ đang chăm sóc cho hai đứa nhỏ. Vậy nên nhân cơ hội này, cô ấy đi đến siêu thị mua một vài thứ đồ dùng cần thiết cho trẻ em, tã lót, sữa bột, bình sữa chẳng hạn.
Cô ấy đang đứng cạnh cái giá để đồ, ở ngay phía trước, những hộp đường vốn được xếp thành từng trồng bỗng nhiên bị một cái xe đẩy đâm trúng, làm đổ, lộp bộp rơi xuống, tiếng động vô cùng lớn, làm cho Tiểu Nhan bị giật mình.
Tiểu Nhan bị dọa đến mức tim không ngừng đập thình thịch, ngay cả mí mắt cũng liên tục giật giật theo, theo bản năng, cô ấy đưa tay chạm vào mí mắt của mình.
Theo đó, tim của cô ấy cũng đập dữ dội.
Đây là có chuyện gì? Tại sao lúc này cô ấy lại không ngừng sợ hãi như vậy?
Tiểu Nhan hít một hơi thật sâu, sau đó cô ấy ngẩng đầu lên lấy xuống món đồ cô ấy muốn mua ở trên cái giá, thả vào xe để đồ, ngực lại truyền đến từng cơn nhói.
Nhất thời đau đến mức cô ấy không thể nhịn được, trực tiếp ngồi xổm xuống,
Trong phút chốc, Tiểu Nhan nghĩ ngay tới Hàn Thanh, bỗng chốc trong lòng trở nên hoảng sợ.
Cùng với đó, lúc này điện thoại di động đột nhiên vang lên, trái tim cô ấy như thắt lại, vô cùng đau đớn. Phải mất một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, cô ấy rút điện thoại ra, lúc nhìn thấy tên người gọi hiện lên trên màn hình là Hàn Thanh, sự lo lắng trong lòng không những không giảm đi mà ngược lại còn tăng thêm mấy phần.
Cô ấy nghe điện thoại, phía đầu dây bên kia điện thoại truyền đến lại là một giọng nữ vô cùng xa lạ.
"Chào cô, xin hỏi cô có phải là vợ của chủ số điện thoại di động này không?"
Trong lòng Tiểu Nhan dấy lên một dự cảm không lành, một lúc lâu sau mới có thể tìm lại được giọng nói của mình. .
Ngôn Tình Sắc"Dạ, đúng là tôi, xin hỏi cô là ai?"
"Xe của anh ấy đâm trúng hàng rào sau đó anh ấy bị ngất. Mới lúc nãy, bác sĩ đã đưa anh ấy đi, nhưng điện thoại di động bị rơi xuống dưới đất, tôi liền nhặt lên gọi điện thoại cho cô."
Đâm trúng hàng rào?
Trong nháy mắt, sắc mặt Tiểu Nhan trở lên trắng bệch: "Xin lỗi, điều cô vừa mới nói... Là thật sao?"
"Cô gái này, tôi không nói đùa với cô đâu, bây giờ xe của anh ấy vẫn còn đỗ ở đây này.”
"Bệnh viện nào?"
Giọng nói của Tiểu Nhan bỗng nhiên tăng cao, khiến cho đối phương giật mình sợ hãi. Sau khi cô ấy chấn áp nỗi hoảng sợ của mình xuống, lại nói:“Xin lỗi cô, cảm xúc của tôi hơi bị mất kiểm soát. Xin hỏi anh ấy được đưa đến bệnh viện nào vậy ạ?”
"Nhìn ký hiệu thì có lẽ là bệnh viện ở gần nhất, nó ở ngã tư khu trường học phía Đông.
"Cám ơn cô, tôi biết rồi, ngay lập tức tôi sẽ đến đó."
Sau khi cất điện thoại di động, Tiểu Nhan vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, kết quả là cô ấy đâm trúng phả một người.