“Không sao, trẻ con không biết gì ngủ chung với nhau thôi mà.”

Một cô bé đáng yêu như Đường Viên Viên làm cho Hàn Mộc Tử nghĩ đến dáng vẻ sau này lớn lên của Giá Nhỏ, cô không nỡ để bà chủ Đường trách cô bé bèn mở miệng nói một câu.

Hàn Diệc Thù đi theo Đường Viên Viên tới.

Lúc Tổng giám đốc Đường và bà chủ Đường nhìn thấy Hàn Diệc Thù, biểu cảm đều rất khiếp sợ, thật ra với gen tốt của hai người Dạ Mạc Thâm và Hàn Mộc Tử, sinh ra một đứa con xinh đẹp cũng không có gì là kì lạ.

Nhưng Hàn Diệc Thù lại tựa như một cái khuôn đúc ra với ba cậu bé, quá mức giống nhau.

Thế là trong lúc bất tri bất giác, Bà chủ Đường đã nhìn chằm chằm Hàn Diệc Thù hồi lâu, mãi đến khi Đường Viên Viên kéo tay áo của cô, cô mới hồi phục tỉnh thần lại.

“Dáng vẻ của con trai bà chủ Dạ giống Tổng giám đốc Dạ quá, rất đẹp trai, còn vừa cao vừa gầy, không giống Viên Viên của chúng ta tròn tròn, dáng dấp béo ¡, còn luôn ăn không ngơi miệng.

“Không sao đâu mà” Hàn Mộc Tử khẽ cười nói: “Trẻ con hay thèm ăn một chút cũng là chuyện bình thường. Chờ sau khi trưởng thành rồi, con gái thích chưng diện sẽ biết không nên ăn nhiều.”

“Cô nói cũng đúng.”

“Được rồi, hôm nay chúng tôi cũng đã quấy rầy nhà cô Dạ lâu rồi, phải trở về thôi. Bà chủ Dạ, hôm nay cảm ơn cô rất nhiều, Viên Viên thật sự đã làm phiền mọi người rồi. Bây giờ muộn quá rồi, chúng tôi dẫn cô bé về nhà trước.”

Hàn Mộc Tử nháy mắt mấy cái, cười khẽ: “Thật ra không có gì đâu, thêm một đứa trẻ thôi mà có gì đâu mà phiền. Huống hồ nó chơi với Hàn Diệc Thù nhà tôi rất vui, nếu cô bé muốn ở lại, tôi có thể chuẩn bị phòng mới cho cô bé”

Cái gì? Hai vợ chồng Tập đoàn nhà họ Đường giật mình tưởng mình nghe nhầm, bởi vì bọn họ không ngờ rằng Hàn Mộc Tử lại thân thiện như vậy, còn muốn chuẩn bị phòng cho con gái của bọn họ, bình thường không phải gia đình như bọn họ sẽ khinh thường nhà bọn họ sao?

Tại sao lại còn…

“Không cần đâu không cần đâu, ở lại thì phiên mọi người quá. Viên Viên, nhanh cho cảm ơn dì và anh đi”

Đường Viên Viên vô cùng lễ phép nói với Hàn Mộc Tử và Hàn Diệc Thù: “Cảm ơn dì xinh đẹp, cảm ơn anh”

Cô bé nói chuyện rất ngọt, Hàn Mộc Tử cảm thấy mình cũng vui lây.

“Không sao đâu, vậy sau này thường tới chơi.”

Hai bên khách sáo một phen, sau đó vợ chồng Tập đoàn nhà họ Đường liền dẫn Đường Viên Viên đi.

Sau khi lên xe, Đường Viên Viên nằm lên chân mẹ mình kể lại chuyện một ngày hôm nay. Vợ chồng Tập đoàn nhà họ Đường nghe thấy cô bé nói dì mời cô bé ăn chè trôi nước, Hàn Diệc Thù dẫn theo cô đi mua sô cô la và kẹo đường, rồi lại dẫn cô bé đi chơi trò chơi, sau đó ngủ thiếp đi thì Hàn Diệc Thù cõng cô bé ra.

Hai vợ chồng đều kinh ngạc vô cùng.

“Anh này, trước kia không phải người ta hay nói cậu chủ Dạ của Tập đoàn nhà họ Dạ rất khó ở à? Ai cũng sợ thằng bé, sao lại hơi khác truyền thuyết thế?”

“Haiz, cậu chủ Dạ là cậu chủ Dạ, hôm nay em chưa gặp cậu chủ Dạ à?

Anh ta là nhân vật như thế nào? Vợ chắc chắn phải xinh đẹp hào phóng, đứa bé kia cũng rất có giáo dục.”

“Chuyện hôm nay là thật sao? Sao em luôn cảm thấy hơi kì ảo?”

“Đừng nói em cảm thấy kì ảo, hôm nay lúc cậu chủ Dạ đến tìm anh, anh cũng cảm thấy rất không chân thực”

“Viên Viên của chúng ta có phúc lắm đúng không? Nhưng anh xem con bé này chỉ biết ăn, ăn nhiều như vậy sau này lớn rồi phải làm sao đây?”

“Còn bé mà, ăn thì ăn, nếu sau này lớn rồi không gả được, cùng lắm thì chúng ta nuôi con bé cả đời chứ sao”

Hai vợ chồng bọn họ chỉ có một đứa con gái như vậy, thật sự là cưng chiều cô hết mực.

Còn bên kia, sau khi bọn họ đi rồi thì Hàn Mộc Tử bắt đầu hỏi thăm Hàn Diệc Thù.

“Thế nào, có vừa lòng với người bạn chơi mà ba tìm cho con không? “

Nghe nói vậy, Hàn Diệc Thù sửng sốt một chút: “Ba tìm ạ?”

“Đúng vậy, anh ấy nghe nói Tập đoàn nhà họ Đường có một đứa con gái dáng vẻ rất đáng yêu, cho nên bèn giới thiệu cho các con nhận biết, thấy hôm nay con ở với cô bé đó cũng vui vẻ lắm đúng không?”

Thật ra chủ yếu là Hàn Mộc Tử thấy Hàn Diệc Thù thật sự rất thích Đoàn Viên Viên nên muốn kể lại chuyện này một chút. Bình thường hai ba con bọn họ luôn luôn đối nghịch, hi vọng có thể hòa hoãn một chút quan hệ giữa hai người.

Nhưng không ngờ rằng sau khi nói xong, sắc mặt Hàn Diệc Thù lập tức đen lại.

Để ý thấy sắc mặt của cậu bé không đúng, Hàn Mộc Tử mới dừng lại, đi đến trước mặt Hàn Diệc Thù vướt đầu cậu: “Con đừng lúc nào cũng đối đầu với ba nữa, anh ấy thật sự rất lo lắng cho con.”

Hàn Diệc Thù không vui nhếch môi, một lúc lâu sau mới nói: ‘Mẹ, ba quan trọng hơn Hàn Diệc Thù đúng không?”

Nghe nói thế, Hàn Mộc Tử sửng sốt một chút, không nghĩ ra phải giải thích vấn đề này với Hàn Diệc Thù như thế nào.

Hàn Diệc Thù lại đẩy tay cô ra, sau đó quay người đi.

Hàn Mộc Tử muốn đuổi theo nhưng không đuổi kịp, cũng chính vào lúc này, Hàn Mộc Tử mới phát hiện, con của cô thật sự đã trưởng thành.

Hiện tại Hàn Diệc Thù thân cao chân dài, đi rất nhanh, hẳn mấy năm nữa dáng vẻ của cậu bé sẽ cao gần bằng mình.

Cậu bé di truyên gen của Dạ Mạc Thâm, cho nên Hàn Mộc Tử căn bản không thể so chiều cao với cậu.

Nghĩ đến dáng vẻ tức giận khi nãy của cậu bé, Hàn Mộc Tử có chút bất đắc dĩ thở dài, xem ra tối hôm nay cô phải tìm cơ hội trò chuyện với Hàn Diệc Thù một chút.

Trước khi đi ngủ, Hàn Diệc Thù ngồi ở trước bệ cửa sổ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, trong lòng lại nghĩ đến chuyện ban ngày.

Cậu thật sự rất thích Đường Viên Viên, dù sao ai cũng rất thích một cô bé dễ thương vui vẻ như vậy, nhưng lại do ba tìm đến. Ba có ý gì đây? Cảm thấy cậu bé quá thân thiết với mẹ?

Mà mẹ lại còn khen ba, nói thay ba trước mặt cậu.

Bây giờ có phải mẹ cảm thấy cậu bé quá dính người, quá phiên phức không. Nhưng vào thời điểm trước kia, lúc mẹ con hai người sống nương tựa lẫn nhau, mẹ căn bản không giống như bây giờ.

Cốc cốc…

“Hàn Diệc Thù, con ngủ chưa?”

Là giọng của mẹ, Hàn Diệc Thù dừng một chút, không nói gì.

“Mẹ muốn nói mấy câu với con, mẹ cười được không?”

Hàn Mộc Tử đứng ở ngoài cửa nhẹ giọng hỏi thăm, trước khi chưa được Hàn Diệc Thù đồng ý, cô cũng không đẩy cửa ra đi vào.

Hàn Diệc Thù không trả lời, cô liền bình tĩnh đứng ở đó chờ.

Cũng không biết đã qua bao lâu, cô mới nghe được giọng cậu bé buồn buôn.

“Mẹ vào đi: Hàn Mộc Tử cong môi, đẩy cửa ra đi vào.

“Còn chưa ngủ à?” Hàn Mộc Tử nhẹ nhàng đóng cửa lại, cô đã tắm rửa xong, đổi áo ngủ, sau khi đi vào bèn ngồi lên giường, sau đó còn vẫy vẫy tay với Hàn Diệc Thù: “Tới đây.”

Hàn Diệc Thù ngồi ở bên bệ cửa sổ thấy động tác này của cô, không vui hỏi: “Làm gì?”

“Đến nha, lâu rồi mẹ không nói chuyện với con, hôm nay tâm sự với mẹ được không?”

Mặc dù Hàn Diệc Thù khó chịu trong lòng nhưng thấy Hàn Mộc Tử mềm giọng dỗ dành thì cậu nhanh chóng dỗ dành, cuối cùng từ từ đi tới bên giường nhưng vẫn không trèo lên.

Hàn Mộc Tử kéo tay cậu bé tới.

Hàn Diệc Thù khó chịu ngồi ở bên người cô.

“Mẹ muốn xin lỗi con chuyện hôm nay.

Nghe nói vậy, Hàn Diệc Thù lập tức ngẩng đầu lên, không ngờ mẹ đến để xin lỗi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play