Đôi mắt tròn tròn, cơ thể cũng tròn tròn.

Dù sao thì chỗ nào cũng tròn, cái tên thực sự là vô cùng phù hợp.

“Viên Viên” Hàn Mộc Tử cầm khăn giấy lau khóe miệng cho Đường Viên Viên đang ăn đồ ăn, sau đó khẽ nói: “Nào, làm quen với anh một chút được không?”

“Được” Đường Viên Viên lên tiếng, giọng nói vô cùng xinh xắn đáng yêu, mềm mại giống như người cô bé vậy.

Dì ở trước mặt đã cho cô bé ăn rất nhiều đồ ăn ngon nên Đường Viên Viên rất thích dì này, cũng rất nghe lời dì.

“Đây là con trai của dì tên là Đậu Nhỏ”

Nghe vậy Đậu Nhỏ hơi không hài lòng nhíu lông mày: “Mẹ, đó là biệt danh của con, tại sao lại nói biệt danh của con với con bé chứ?”

“Hai đứa đều là trẻ con nên biệt danh thì sao chứ?”

“Anh, anh tên gì?” Đường Viên Viên bất ngờ chủ động hỏi tên của Đậu Nhỏ.

Đậu Nhỏ hơi đắc ý cong khóe môi: “Em nghe cho kỹ nhé, tên anh có bốn chữ, Uất Trì Diệc Thù.”

Hình như Đường Viên Viên không nhận ra bốn chữ này, nhưng mà lại nghiêm túc nhìn khẩu hình phát ra âm tiết của Đậu Nhỏ, sau đó lắp ba lắp bắp nghiêm túc kêu tên của Đậu Nhỏ.

Bởi vì câu nói này nên không hiểu sao Đậu Nhỏ cảm thấy Đường Viên Viên ở trước mặt nổi bật lên vẻ dễ thương, hơn nữa có lẽ là bởi vì cậu bé lớn hơn cô bé cho nên Đậu Nhỏ đi tới đưa tay sờ đầu của cô bé.

“Kêu không tệ, gọi thêm một tiếng anh nữa thì sẽ cho em ăn socola.”

Gọi anh thì sẽ có socola ăn nên Đường Viên Viên thích nhất là người cho cô bé đồ ăn, từ khi sinh ra cho đến nay cô bé chỉ khom lưng vì một loại đồ vật đó chính là đồ ăn.

“Anh!” Đường Viên Viên duỗi bàn tay nhỏ đầy thịt ra nắm chặt góc áo của Đậu Nhỏ: “Anh, anh, cảm ơn anh”

Cô bé luôn luôn không keo kiệt đối với người cho mình đồ ăn cho nên lúc kêu anh giống như không cần tiền vậy, Đậu Nhỏ rất ít khi bị con gái kéo góc áo kêu anh như vậy.

Lúc ấy trước khi Giá Đỗ Nhỏ em gái của mình được sinh ra, thực ra cậu bé đã rất nhiều lần ảo tưởng nhưng đến bây giờ Giá Đỗ Nhỏ chưa từng kêu cậu bé một tiếng anh, mặc dù ngày nào Đậu Nhỏ cũng dạy cô bé thế nhưng mỗi lần Giá Đỗ Nhỏ đều kêu ba làm cho Đậu Nhỏ tức đến nỗi không chịu được.

Cậu bé thậm chí cảm thấy có phải Giá Đỗ Nhỏ đứng cùng một chiến tuyến với ba không nên mới có thể luôn luôn gọi ba ngay khi gọi cậu bé.

Cho nên vài tiếng anh của Đường Viên Viên thật sự đã thét lên tiếng lòng của Đậu Nhỏ.

Hàn mộc Tử ở bên cạnh rõ ràng cũng đã nhìn ra nên khẽ nói với Đậu Nhỏ: “Mẹ phải đi chăm sóc Giá Đỗ Nhỏ nên con trông chừng em giúp mẹ được không?”

Đậu Nhỏ khéo léo khẽ gật đầu: “Vâng mẹ.”

Đợi sau khi Hàn Mộc Tử rời đi Đường Viên Viên mở to đôi mắt to tròn nhìn Đậu Nhỏ, đợi mãi mà Đậu Nhỏ không có động tác gì thì cô bé hơi căng thẳng chọc chọc đầu ngón tay của mình.

Lại đợi thêm một lát nữa rốt cuộc Đường Viên Viên không nhịn được ngẩng đầu trông mong nhìn Đậu Nhỏ.

Thế nhưng từ đầu đến cuối cô bé không mở miệng nhắc nhở Đậu Nhỏ, anh à, socola mà anh đã đồng ý cho em đâu? Bởi vì mẹ cô bé đã từng nói với cô bé không được mở miệng đòi hỏi đồ vật từ người khác, nếu không người khác sẽ rất không thích cô bé, hơn nữa như vậy cũng rất không lễ phép.

Nếu như người đó nguyện ý cho xem như không cần cô bé mở miệng thì đối phương cũng sẽ nguyện ý đưa.

Cho nên mặc dù Đường Viên Viên thích ăn nhưng cô bé vẫn có nguyên tắc của mình.

Đậu Nhỏ phát hiện ánh mắt thèm ăn của cô bé tràn ra nhưng từ đầu đến cuối vẫn không mở miệng đòi hỏi mình thì hỏi thăm cô bé: “Bây giờ anh không đem theo socola nhưng mà anh có thể đưa em đi ra ngoài mua, em có dám đi ra ngoài với anh không?”

“2”

Đường Viên Viên khẽ đảo hai mắt sau đó vội vàng gật đầu: “Anh, Viên Viên đồng ý!”

“Vậy em đi theo anh.”

Thế là Đường Viên Viên bước xuống ghế đi theo ở sau lưng Đậu Nhỏ, so với chân của Tiểu Viên thì chân của Đậu Nhỏ lộ ra vẻ cao dài cho nên lúc đi ra ngoài đường bước đi cũng tương đối lớn, thực ra cũng chỉ là bước chân bình thường thế nhưng một bước của Đường Viên Viên tương đương với nửa bước của người bình thường, vì vậy Đường Viên Viên chỉ có thể chạy chậm đuổi theo bước chân của Đậu Nhỏ.

Ngay từ đầu còn có thể duy trì nhưng sau khi đi một đoạn đường Đường Viên Viên mệt mỏi thở hồng hộc, cô bé nhìn anh trai cao gầy ở phía trước, khuôn mặt ửng đỏ nhưng không dám mở miệng đưa ra yêu cầu.

Mà lúc này hình như Đậu Nhỏ phát hiện ra không đúng nên dừng lại nhìn Đường Viên Viên.

Vốn dĩ Đường Viên Viên đang cố gắng hì hục chạy chậm đến, cô bé nhìn thấy Đậu Nhỏ đột nhiên dừng lại thì suýt nữa không dừng lại được, may mà Đậu Nhỏ đưa tay giúp đỡ cô bé nên cô bé mới ổn định lại được.

Đậu Nhỏ để ý thấy cô bé thở gấp mới phát hiện bản thân vừa rồi đi quá nhanh, thế là cậu bé đi chậm lại sau đó lơ đãng lườm cái chân ngắn của Đường Viên Viên một chút.

Quả nhiên là người đúng như tên, chân ngắn nhỏ tròn tròn.

Nhưng mà Đường Viên Viên thuộc loại người mặc dù cả người đều là thịt thế nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn nhuận đỏ có ánh sáng như cũ, một đôi mắt to tròn vô cùng linh động, miệng nhỏ phấn nộn, cả người nhìn giống như cục thịt nhỏ đáng yêu.

Đậu Nhỏ không nhịn được nhéo khuôn mặt của cô bé.

“Anh?” Đường Viên Viên nghi ngờ nghiêng đầu với hành vị của cậu bé.

Nhìn thấy cảnh này Đậu Nhỏ lại không nhịn được đưa tay ra lại nhéo khuôn mặt của cô bé.

Xúc cảm thật tốt, thịt nhéo thật thoải mái.

Chỉ có điều khi đối mặt với ánh mắt của cô bé Đậu Nhỏ vẫn thu tay lại sau đó nói: “Không có gì, vừa rồi em chạy mệt rồi phải không? Tiếp theo đi chậm ^s1 rãi thôi.

Mặc dù Đường Viên Viên tuổi còn nhỏ nhưng lại biết anh ấy dừng lại chờ mình, trước đó lúc bản thân đi chậm mẹ sẽ xoay người ôm cô bé.

Nhưng mà anh trai nhỏ này lại khác, anh ấy không phải là mẹ của mình nhưng mà anh ấy nguyện ý dừng lại chờ mình, đó chính là người rất quan tâm người khác.

Thế là Đường Viên Viên nói vô cùng ngọt ngào: “Anh, cảm ơn”

Đậu Nhỏ tiếp tục dẫn cô bé đi về phía trước sau đó đi tìm tài xế rồi đưa cô bé tới một trung tâm mua sắm lớn gần biệt thự Hải Giang nhất.

Tài xế không yên lòng về hai đứa bé nên nói: “Cậu chủ nhỏ, tôi đi vào với hai người nhé”

Ai biết Đậu Nhỏ lại lắc đầu: “Không cần đâu chú, cháu với con bé đi vào là được, chúng cháu sẽ ra ngay.”

Đậu Nhỏ thông minh lanh lợi, nhìn dáng vẻ của cậu bé hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì, thế là tài xế đồng ý.

Sau đó Đậu Nhỏ dẫn theo Đường Viên Viên đi vào trung tâm mua sắm mua socola.

Vốn dĩ định mua socola nhưng trong quá trình mua socola Đường Viên Viên nhìn chằm chằm kẹo bông ở trên kệ lại bắt đâu không đi được nữa.

Cho đến khi Đậu Nhỏ phát hiện cô bé không đi cùng nên quay đầu lại thì nhìn thấy cô bé đang nhìn chằm chằm kẹo bông.

Sau đó Đường Viên Viên bị Đậu Nhỏ phát hiện ra mình nhìn chằm chằm kẹo bông, khuôn mặt đỏ lên vô cùng ngại ngùng rũ mắt xuống.

Đậu Nhỏ đi đến trước mặt cô bé, trực tiếp đưa tay lấy kẹo bông ở trên kệ rồi hỏi cô bé: “Em muốn mấy cái?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play