*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng Hàn Thanh không cảm thấy mẹ mình có lỗi với ba, mà lại tự trách bản thân mình, nếu không phải do anh thì có lẽ ba anh sẽ không chết.

Nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, căn bản không có cái gọi là nếu như và cũng sẽ không thể quay lại quá khứ được.

Cho nên anh mới gánh vác trách nhiệm tìm em gái lên vai mình, sau khi tìm được thì tất nhiên sẽ đối xử với con bé thật tốt, làm hết trách nhiệm của một người anh trai, dành tình yêu thương của một người anh trai, một người ba, một người mẹ cho em gái, cho con bé hết tất thảy.

Nghe thấy thế, trong lòng Tiểu Nhan vừa kinh ngạc vừa đau xót, cô không ngờ trong đó lại có chuyện phức †ạp như vậy.

Mà điều làm cho cô buồn nhất là, tình cảm là thứ không thể khống chế được, mẹ Hàn Thanh đã nảy sinh tình cảm với người bạn thanh mai trúc mã ngày đêm gắn bó với mình, sau đó lại cảm thấy bản thân mình có lỗi với người đã khuất. Còn ba ruột của Mộc Tử thì lại không biết bà ấy đã nảy sinh tình cảm với mình mặc cho ông đã phải bỏ ra rất nhiều công sức, rồi cuối cùng ôm nỗi tiếc nuối vào lòng mà chết đi.

Đương nhiên người đau lòng nhất lúc này chính là Hàn Thanh.

Anh ấy đã lần lượt mất đi ba người thân nhất của mình, đây hẳn là một sự đả kích vô cùng lớn và đầy đau đớn đối với anh ấy.

Nghĩ tới đây, hốc mắt Tiểu Nhan trở nên ướt nhẹp, cô vươn tay ôm chặt lấy Hàn Thanh.

“Sao vậy?” Hàn Thanh buồn cười hỏi cô.

“Sau này em sẽ sưởi ấm cho anh, em và con nhất định sẽ ở bên cạnh anh, em muốn sống tới đầu bạc răng long với anh.”

Hàn Thanh không ngờ mình kể lại chuyện cũ sẽ được nghe thấy một câu bày tỏ tình cảm đầy chân thành này của cô, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp.

Thật ra, kể từ sau khi ở bên cô, Hàn Thanh đã không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa.

Trước đây, ngoại trừ đối xử dịu dàng với em gái mình ra thì những lúc khác, anh ấy đều tỉnh táo tới mức không giống người bình thường.

Hiện tại trái tim anh đã được sưởi ấm và sống giống như một con người.

“Em nói rồi đấy nhé, không được nuốt lời đâu đấy, nếu không…” Hàn Thanh ngừng lại một chút, giọng điệu trầm thấp lại vang lên bên tai Tiểu Nhan: “Dù có phải đuổi tới tận âm tào địa phủ thì anh cũng sẽ không buông tha cho em đâu”

Bởi vì hai đứa bé vẫn còn nhỏ, Tiểu Nhan ở nhà một mình rất nhàm chán nên Hàn Mộc Tử sẽ thường xuyên dẫn Giá Đỗ Nhỏ tới, tám tháng đã trôi qua, Giá Đỗ Nhỏ trông càng xinh đẹp hơn trước, đôi mắt cực kỳ giống Hàn Mộc Tử, hơn nữa cô bé còn gọi cô là mợ, chỉ là vẫn hơi khó gọi, chưa nói rõ được, đây là kết quả của những lần Tiểu Nhan dạy cô bé.

Dáng vẻ cô nhóc trông rất thông minh, đôi mắt trong veo như nước, như biết nói chuyện, nhưng đấy là khi cô bé không cười, nếu mà cười lên thì dáng vẻ này sẽ hoàn toàn biến mất.

Bởi vì nụ cười của cô bé có chút ngớ ngẩn, nhưng cô bé lại rất thích cười.

Nhìn thấy Mộc Tử, Tiểu Nhan bèn nghĩ tới những lời mà Hàn Mộc Tử nói với cô, nghĩ tới chuyện Hàn Thanh và Mộc Tử không phải anh em cùng cha cùng mẹ.

Mặc dù nghĩ tới chuyện đó, nhưng cô vẫn không nói gì.

“Mợ, cháu và mẹ cùng Giá Đỗ tới thăm mợ đây”

Đậu Nhỏ đã cao lớn hơn năm ngoái rất nhiều, như sắp biến thành người lớn rồi vậy, dáng người cao, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò, không có chút thịt nào.

Tiểu Nhan cúi người xuống, giơ tay nhéo nhéo mặt cậu bé.

“Đậu Nhỏ, sao cháu chỉ dài người mà không có thêm tí thịt nào vậy?”

Nghe thấy cô nói thế, Đậu Nhỏ lộ ra vẻ mặt ai oán, khẽ quở trách: “Chẳng phải là do sau khi trở thành mợ thì dì Tiểu Nhan không thèm đếm xỉa tới Đậu Nhỏ nữa à”

Trước đây Tiểu Nhan rất cưng chiều Đậu Nhỏ, cậu bé cũng rất thích ăn những món mà cô ấy nấu, thế nhưng kể từ khi cô ấy mang thai, Đậu Nhỏ không còn được ăn đồ cô ấy nấu nữa.

Ban đầu Đậu Nhỏ cứ tưởng cô thành mợ của mình rồi thì ngày nào cũng được gặp Tiểu Nhan, mỗi ngày ăn cơm cô ấy nấu, ai ngờ mọi chuyện lại không giống như suy nghĩ của cậu bé.

Mẹ cũng bị người ba xấu xa của cậu bé độc chiếm, lúc ba không chiếm giữ mẹ thì cũng là Giá Đỗ Nhỏ, nhưng Giá Đỗ là em gái của mình, người làm anh trai như cậu bé nên yêu chiều cô bé, nên Đậu Nhỏ sẽ không so đo với Giá Đỗ.

Nhưng! Người ba xấu xa kia, đúng là xấu xa! Chiếm giữ mẹ giống như mẹ chỉ là của một mình ổng vậy.

Đậu Nhỏ vô cùng không phục Dạ Mạc Thâm.

“Ôi” Tiểu Nhan không nhịn được mà giơ tay xoa đầu Đậu Nhỏ, vò rối tóc cậu bé: “Coi cháu giận dõi kìa, vậy hôm nay mợ sẽ làm đồ ăn ngon cho cháu nhé?”



Hôm đó Tiểu Nhan tự mình vào bếp, sau đó gọi điện thoại cho Hàn Thanh, nói với anh ấy Đậu Nhỏ và Mộc Tử đang ở nhà, Hàn Thanh bèn nói giữa trưa anh ấy sẽ về.

Tiểu Nhan tính toán một chút, định nấu cho sáu người ăn.

Cô, Mộc Tử, mẹ cô, Hàn Thanh, Đậu Nhỏ, và cả Giá Đỗ nhỏ nữa.

Lúc La Tuệ Mỹ thấy cô đang vo gạo thì không nhịn được mà hỏi một câu: “Con định nấu cho mấy người đấy?”

“Chắc là sáu người”

“Chỉ sáu người thôi hả? Không còn ai nữa à?”

Tiểu Nhan tính xong, La Tuệ Mỹ bèn đi tới cạnh và quở trách cô: “Con nhóc này, con đã làm mẹ rồi mà sao vẫn ngu ngốc thế hả, chúng ta có sáu người, vậy thì phải làm ít nhất bảy phần, đề phòng có người ăn nhiều nên không đủ, hoặc là giữa chừng có thêm người tới.”

Nghe thấy mẹ mình giải thích, Tiểu Nhan cũng cảm thấy bà ấy nói rất có lý, bèn lấy thêm gạo.

“Còn nữa, sao hôm nay chồng Mộc Tử không tới? Con lấy thêm gạo đi, mẹ đoán là tối nay cậu ấy sẽ tới tìm mẹ Z“.,H con Mộc Tử đấy: “Không sao đâu mẹ, Mộc Tử nói với con rồi, chông cậu ấy trưa nay phải họp, không có thời gian tới đây.”

Nếu không thì cô đã làm bảy phần ăn rồi.

“Nói thì nói thế, nhưng mà ai biết đến lúc đó có hủy cuộc họp bất chợt rồi cậu ấy sẽ tới đây hay không? Đến lúc đó mà không đủ cơm thì có phải sẽ rất lúng túng không?”

“Hình như là thế thật” Tiểu Nhan giơ tay gãi gãi gáy mình: “Vậy để con nấu nhiều một chút”

“Con đấy, phải học mấy chuyện đối nhân xử thế này nhiều vào, bình thường chỉ có hai vợ chồng bọn con thì không cần phải thế này, nhưng nếu có khách thì phải để ý, tránh rơi vào tình thế khó xử“

“Vâng”

La Tuệ Mỹ thấy con gái mình gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng bà trở nên thăng trầm, giơ tay lên gõ trán Tiểu Nhan một cái: “Sau này học hỏi thêm đi”

Quả nhiên, chưa tới giữa trưa, xe của Dạ Mạc Thâm đã đỗ trước cổng, sau khi mở cửa xe ra, bóng dáng cao lớn liền bước xuống xe.

Dạ Mạc Thâm vẫn đẹp trai như thế, chân dài vai rộng, khí tức lạnh lùng, khiến người ta không thể liên tưởng ác ma và cái người cuồng vợ kia lại với nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play